Nhất Thành Xuân Lộng

Chương 8

Chuyển ngữ: Mic

Phòng cho khách của phủ thành chủ đều ở góc Tây Nam, có sân viện yên tĩnh đẹp đẽ, cảnh trí cũng thật sự rất tốt, người tộc Tức Mặc liền được sắp xếp ở đây.

Kiều Nguyệt Linh là khách nữ, để tránh điều tiếng nên ngụ ở viện ngay sát bên cạnh, nhưng đối với Tức Mặc Vô Bạch không chịu nổi phiền nhiễu mà nói thì khoảng cách này vẫn quá gần.

Sư Vũ tưởng con người Tức Mặc Vô Bạch cũng giống như cách hắn thể hiện, nào ngờ bản thân hắn mặt dày còn hơn tường thành. Sau khi gọi hai tiếng cô cô, còn cười tủm tỉm hỏi: “Có cần ta dùng giọng phổ thông rồi giọng Nhuận Châu gọi lại một lượt không?”

“………….” Cảm giác thành công hồi đầu khi khuất phục được hắn của Sư Vũ toàn bộ không còn lại chút nào.

Nếu đã làm đến vậy, không đổi chỗ cho hắn thì ăn nói không được. Toàn bộ phủ thành chủ chỉ có địa bàn của Sư Vũ là kiên cố nhất, hắn liền được sắp xếp ở gần khuê phòng của thành chủ tạm thời.

Ban đầu quả thật yên tĩnh được mấy ngày, nhưng nếu Kiều Nguyệt Linh dễ dàng bỏ qua thì Tức Mặc Vô Bạch cũng không tới mức chật vật vất vả đến thế.

Uy danh của thành chủ tạm thời cũng không thể khiến nàng ấy khϊếp sợ. Nàng ấy vẫn như cũ truy đuổi chặn đường Tức Mặc Vô Bạch. Lâu dần, ngay cả đám hạ nhân cũng chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn tán không dứt.

Ngày ngày Túc Diên đều báo cáo với Sư Vũ nàng ấy hoạnh họe Tức Mặc Vô Bạch như thế nào, Sư Vũ vốn dĩ ôm tâm trạng ngồi xem cho vui, nhưng mấy ngày nay lại có chút đau lòng. Bởi vì hai người họ đấu qua đấu lại, khó tránh khỏi có lúc động tay động chân, trong phủ đã có không ít đồ đạc gặp nạn.

Sư Vũ cảm thấy nhất định là Tức Mặc Vô Bạch cố ý muốn ngụ ở chỗ gần nàng, động tĩnh của hai người họ ồn ào, hiện tại cũng khiến nàng thấy phiền. Nàng dứt khoát viết một phong thư, liệt kê các đồ đạc bị tổn thất suốt mấy ngày qua trong phủ thành chủ gửi cho Đại đô hộ Tây An Kiều Định Dạ.

Chưa tới mấy ngày, Kiều Nguyệt Linh chủ động đến gặp Sư Vũ.

Đúng lúc Sư Vũ đang từ phòng trong đi ra, bên trên mặc áo vải sa ngắn, dưới là váy dài thắt eo cao, để lộ chiếc cổ trắng muốt nõn nà, làn da trước ngực nhẵn mịn, trên cánh tay choàng khăn lụa, mỹ nhân như thơ, phù phong nhược liễu.

Nàng ấy không khỏi ngây ngẩn. Tới đây đã nhiều ngày, hôm vừa đến ở trên đường gặp được Sư Vũ, khi ấy Sư Vũ che mặt, nàng ấy cũng chưa từng trông thấy diện mạo nàng một cách chân thực. Hiện giờ trước mắt nhìn thấy một mỹ nhân yêu kiều đến vậy, đương nhiên là ấn tượng sâu sắc một cách bất ngờ.

“Kiều cô nương sao lại đến đây?” Sư Vũ biết rõ ca ca nàng ấy viết thư tới trách mắng một trận, nhưng vẫn vờ như không hay không biết.

Kiều Nguyệt Linh chắp tay, nét mặt có hơi xấu hổ: “Thành chủ lượng thứ, thực ra lần này ta phụng mệnh hành sự, nhưng mấy ngày qua chỉ chăm chăm tìm Tức Mặc Vô Bạch trả thù riêng, thật sự không nên. Hiện tại hắn trốn tránh ta khắp nơi, ta sợ khó lòng mời được hắn, vẫn xin thành chủ phái người mời hắn tới đây, ta có chuyện cần báo cho hai vị.”

Sư Vũ mời nàng ấy ngồi, phân phó Túc Diên đi mời Tức Mặc Vô Bạch.

Ở gần chính là tiện thế đấy, không bao lâu Tức Mặc Vô Bạch đã tới.

Kiều Nguyệt Linh lần này rất an phận, Tức Mặc Vô Bạch ngồi xuống cạnh nàng ấy, nàng ấy chỉ khinh bỉ lườm hắn một cái, một câu cũng chẳng hề nói.

Sư Vũ nói: “Thái thường thiếu khanh đã tới, Kiều cô nương có chuyện gì, xin mời nói thẳng.”

Kiều Nguyệt Linh rút từ trong tay áo ra một thư hàm: “Mấy ngày trước gia huynh về Trường An yết kiến bệ hạ, được bệ hạ giao chiếu lệnh đưa tới Mặc thành, vốn dĩ phải đích thân đến đây nhưng sự vụ đô hộ phủ bận rộn nên chỉ có thể lệnh cho ta tới gửi đi.”

Tức Mặc Vô Bạch nhíu mày: “Thư dụ của bệ hạ quan trọng nhường nào, vì sao tới bây giờ cô mới đưa ra?”

Kiều Nguyệt Linh trái lại không hề phản bác,chỉ tức giận trừng mắt với hắn.

Sư Vũ giảng hòa: “Những chuyện này trước khoan đề cập, chiếu lệnh của bệ hạ quan trọng.”

Lúc này Kiều Nguyệt Linh mới hòa hoãn cảm xúc, đưa thư tín giao cho Tức Mặc Vô Bạch.

Sư Vũ thấy hắn mở thư ra đọc, trong lòng căng thẳng, hi vọng đây là chiếu lệnh bệ hạ chấp thuận cho nàng tiếp nhận vị trí thành chủ. Nhưng sau khi thấy Tức Mặc Vô Bạch đọc xong thư thì ngước mắt lên, khóe miệng ngậm ý cười thì trái tim nàng liền trĩu nặng.

“Thư dụ của bệ hạ lệnh cho ta và cô đưa y quan của lão thành chủ hồi hương lập mộ.” Hắn cười tủm tỉm nhìn nàng: “Cô cô yên tâm, tới Trung Nguyên, ta nhất định sẽ chiêu đãi người chu đáo.”

“………….” Sư Vũ bỗng hối hận khi để Kiều Nguyệt linh nói ra chính sự này.

Đã cuối tháng sáu, thời gian để tang đã qua, Mặc thành khôi phục lại các hoạt động vui chơi náo nhiệt. Tức Mặc Vô Bạch sớm đã không có lý do để nán lại, Gia Hi đế hiện tại gửi tới chiếu lệnh này cũng chính là muốn giúp hắn.

Đỗ Tuyền là người vui nhất. Tình hình lúc tới vẫn khiến hắn nghĩ lại mà toát mồ hôi hột, chỉ mong sớm được trở về, vừa nhận được tin tức thì đã hí ha hí hửng đi thu dọn hành lý.

Người của tộc Tức Mặc cũng thở phào, cuối cùng đã hoàn thành nhiệm vụ mà bệ hạ giao phó.

Thời tiết nóng nực hanh khô, tới tối mới dễ chịu hơn một chút.

Đêm khuya tĩnh lặng, Sư Vũ nằm trên giường, quay qua trở lại mãi không ngủ được.

Rời khỏi Mặc thành chính là bước vào địa bàn của Tức Mặc Vô Bạch, nào có phải chuyện tốt! Nhưng không đi thì không hiếu thảo, huống hồ là do hoàng đế đích thân hạ chiếu lệnh, đặc biệt giao cho Kiều Định Dạ truyền lệnh, chính là muốn dùng đô hộ phủ Tây An ép nàng.

Đang sầu não thì Túc Diên xách đèn vào phòng, hấp ta hấp tấp nói: “Thành chủ, không hay rồi, Cát hiệu úy phái người tới báo, trong quân doanh xảy ra chuyện!”

Sư Vũ bật dậy, vội vã khoác áo xuống giường, đồng thời căn dặn: “Mau đi mời Hoắc Kình tướng quân.”

Hoắc Kình trước đây là thủ hạ đắc lực đi theo Tức Mặc Ngạn. Lúc Tức Mặc Ngạn chiếm Mặc thành phân tách với Thái tổ, phần lớn thuộc hạ đều không dám mạo hiểm, rời ông ấy mà đi, duy chỉ có Hoắc Kình từ đầu chí cuối đều theo ông. Sau khi Tức Mặc Ngạn có được Mặc thành, ghi nhớ lòng trung thành ấy, vẫn luôn dùng lễ huynh đệ để đối đãi.

Mặc dù mọi chuyện của Mặc thành đều do một mình thành chủ quyết định, nhưng trong tay Hoắc Kình chấp chưởng hơn nửa binh quyền của Mặc thành, địa vị cũng không dễ coi thường, ngay cả Tức Mặc Vô Bạch cũng muốn lôi kéo đấy thôi. Sư Vũ vẫn luôn gọi ông ấy là “thúc thúc’, cũng tín nhiệm ông nhất, gặp chuyện đương nhiên cũng sẽ nghĩ tới ông ấy đầu tiên.

Ai ai cũng cho rằng mậu dịch buôn bán là huyết mạch của Mặc thành, nhưng thực tế quân đội mới là điểm mạnh. Các quốc gia phía Tây, điển hình là Nhược Khương có nước nào lại không có mưu đồ với Mặc thành? Một khi trong quân xảy ra chuyện, hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Lòng Sư Vũ nóng như lửa đốt, khoác áo choàng, đeo mạng che, thúc ngựa lao nhanh.

Còn chưa đến quân doanh nhưng xa xa đã thấy được ánh lửa sáng rực cùng tiếng người ầm ĩ.

Sư Vũ giục ngựa phóng nhanh, phi tới cửa doanh trướng thì thấy đôi bên đã lăm le gươm giáo chĩa vào nhau. Cát Bôn đã lệnh cho binh sĩ ngăn chặn, sự việc thật ra cũng không lớn, chỉ có mấy chục người, đã bị vây lại một chỗ.

Cát Bôn tinh mắt, trông thấy Sư Vũ thì liền vội vàng thúc ngựa tới cửa quân doanh: “Thành chủ, thuộc hạ quản thúc binh sĩ không tốt, để bọn họ gây chuyện.”

Đôi mắt Sư Vũ tập trung về phía đó: “Sao bọn họ lại sinh sự?”

“Nghe nói thành chủ sắp đi Trung nguyên, những kẻ này cho rằng có thể lợi dụng sơ hở, liền tự tiện ngấm ngầm bán đồ dùng trong quân, đã thu được tang vật, vậy mà còn có gan gây rối.”

Sư Vũ thúc ngựa tiến lên trước, nhìn nhóm binh sĩ gây chuyện đó: “Ta còn chưa đi mà các ngươi đã như vậy, nếu thật sự đi rồi thì còn thế nào nữa?”

Binh sĩ gây chuyện nhao nhao bỏ vũ khí, quỳ xuống lớn tiếng khóc lóc: “Thành chủ, chúng tôi biết sai rồi, xin thành chủ rộng lòng thi ân.”

Sư Vũ hãy còn chưa lên tiếng thì nghe bên cạnh truyền tới một tràng tiếng cười, xoay người nhìn, Tức Mặc Vô Bạch mặc thường phục thúc ngựa đi tới.

“Sao Vô Bạch lại tới đây?”

‘Vì cô cô phân ưu giải phiền ấy mà, phải làm phải làm.” Tức Mặc Vô Bạch đủng đà đủng đỉnh cưỡi ngựa đi tới, dừng lại trước mặt nàng: “Gây chuyện trong quân là trọng tội, nên tuân theo quân pháp xử lý, lấy đó làm gương.”

Đối phương vừa nghe thì tiếng khóc liền ngừng bặt, có người lập tức hô to: “Thành chủ tha mạng, chúng tôi trên có người già dưới có trẻ nhỏ, nhất thời hồ đồ mà thôi!”

Tức Mặc Vô Bạch hừ lạnh: “Trên có người già dưới có trẻ nhỏ mà còn dám càn quấy như vậy, cho dù ân xá các ngươi nhưng sau này vẫn sẽ có lần sau, cô cô ngàn vạn lần đừng mềm lòng.”

Sư Vũ im lặng không lên tiếng, có người cho rằng cầu xin vô vọng, lập tức chỉ vào Cát Bôn nói: “Chúng tôi bị oan, chuyện này là do Cát hiệu úy sai sử.”

Sắc mặt Cát Bôn tức thì thay đổi, tức giận quát: “Nói năng xằng bậy gì đó!”

Tức Mặc Vô Bạch cười trấn an hắn: “Cát hiệu úy không cần tức giận, ngươi cũng là có ý tốt, muốn ở bên thành chủ tạm thời, bọn ta đều có thể hiểu được.”

Sư Vũ xoay người nhìn Cát Bôn chằm chằm: “Chuyện này là thật?”

Cát Bôn cúi đầu không nói.

“Tốt lắm, ta đã phái người đi mời Hoắc Kình tướng quân, đợi thúc ấy đến sẽ xử lý ngươi!” Sư Vũ nổi giận đùng đùng thúc ngựa rời đi, may mà có thể giao cho Hoắc Kình, bằng không nếu thật sự phải trực diện giải quyết, e là không giữ được Cát Bôn.

Quả nhiên thành sự thì ít, bại sự thì nhiều, phen này không đi Trung Nguyên cũng không được.

Tức Mặc Vô Bạch cưỡi ngựa chậm rãi đi theo nàng, Sư Vũ ngước lên trời liếc mắt khinh bỉ, lúc quay đầu lại thì đã lần nữa mỉm cười: “Không rõ hiền chất làm thế nào lại biết được chân tướng?”

“Đoán thôi.” Tức Mặc Vô Bạch trả lời như lẽ đương nhiên: “Binh bất yếm trá ấy mà.”

Hoắc Kình là người theo dõi Sư Vũ trưởng thành, sao có thể không rõ tâm tư của nàng. Dọc đường nhận được tin tức, ông lập tức quay ngựa hồi phủ, nói là bị bệnh không thể ra ngoài, chuyện Cát Bôn làm bậy cứ thế được ém xuống.

Tức Mặc Vô Bạch cũng một mắt nhắm một mắt mở, dù sao Sư Vũ đã đồng ý đi Trung Nguyên, hắn cũng không nhất thiết phải ép người thái quá.

Trước khi xuất phát, có rất nhiều việc phải dặn dò, Sư Vũ mượn danh nghĩa thăm bệnh tới Hoắc phủ một chuyện.

Hoắc Kình ở trong thư phòng pha trà ngon tiếp đãi, thấy vẻ mặt nàng không vui thì khuyên nhủ: “Quan hệ của lão thành chủ và gia tộc không tốt, nhưng sự nghiệp công trạng rạng rỡ như vậy, há có thể không nhập từ đường để thờ cúng? Hồi hương lập mộ cũng là việc nên làm. Huống chi đã lâu như vậy mà hoàng đế vẫn không hạ chiếu lệnh sắc phong, hiển nhiên là có điều kiêng kỵ, lần này thành chủ tới Trung Nguyên cũng có thể khiến hắn yên tâm. Nếu thành chủ lo lắng chính vụ của Mặc thành, lão phu và Thứ sử có thể cùng nhau gánh vác, đại sự sẽ dùng bồ câu đưa tin nghe theo chỉ thị của thành chủ.”

Sư Vũ gật đầu: “Lời của Hoắc thúc thúc rất có lý, cứ như vậy mà làm.”

Lúc này Hoắc Kình mới yên tâm, lại thảo luận với nàng về việc bố trí sau khi rời đi, tiếp đó đứng dậy tiễn nàng ra cổng.

Hành lang vắng vẻ, người hầu cầm đèn dẫn đường đi đằng trước, đi được một nửa thì bước chân Sư Vũ bỗng dừng lại, quay đầu nhìn, đằng sau bụi hoa đằng xa có ánh đèn lập lòe chớp tắt.

Nàng không kinh động người hầu dẫn đường, tự mình rón rén đi về phía đó, chỉ tới khi trông thấy một góc áo trắng như tuyết thì khóe miệng liền lộ ra ý cười.

“A Chiêm, là huynh phải không?”

Một nam tử từ sau bụi hoa chậm rãi bước ra, khoác sam y mỏng màu trắng, cao ráo gầy gò, trong tay cầm một ngọn nến, khẽ cười nói: “Ta tưởng muội đã không còn nhớ ta nữa chứ.”

“Sao có thể được?” Sư Vũ bước nhanh về trước, nâng cánh tay hắn tỉ mỉ quan sát, thấy sắc mặt hắn xanh xao thì có phần đau lòng: “Ở Hoắc phủ không tịnh dưỡng sức khỏe chu đáo hay sao? Sao sắc mặt vẫn không tốt như vậy?”

“Cơ thể ta suy nhược nào có phải chỉ một ngày, muội đừng lo.” A Chiêm nhẹ giọng đáp, sáp từ ngọn nến đang cầm trong tay nhỏ xuống tay hắn, hắn bị đau nới lỏng tay, ngọn nến liền rơi xuống đất tắt ngấm. Nhân lúc trước mắt mờ tối, hắn nắm tay Sư Vũ: “Ta nghe nói muội sắp đi Trung Nguyên?”

Sư Vũ gật đầu.

“Người tên Tức Mặc Vô Bạch kia khó đối phó lắm ư?”

Sư Vũ cười nhẹ: “Yên tâm, ta có thể ứng phó.”

A Chiêm nhẹ giọng thở dài: “Nếu sức khỏe ta tốt thì đã có thể giúp được muội rồi.”

Sư Vũ lật tay úp lên mu bàn tay hắn: “Ừm, ta vẫn luôn đợi.”