Linh Dị: Cậu Có Gì Đó Không Ổn

Chương 26

Liêu Liễm đi ngược ánh chiều tà, hơi híp mí mắt, ánh chiều tà chiếu xuống, ngũ quan tinh xảo của Liêu Liễm giống như một sứ giả của ánh mặt trời, tản ra ánh sáng đặc biệt của thiếu niên thời kỳ trưởng thành.

Quế Hoan há miệng, nói: "... Cậu không nên lấy tiền của bọn họ."

Làm đại sứ của "Ngày một việc thiện", Quế Hoan muốn tranh thủ một chút, nói không chừng có thể khuyên Liêu Liễm quay đầu là bờ, về sau làm thiếu niên tốt, cô còn có thể kiếm thêm một phần "Mệnh số" ...... Đương nhiên, vùng vẫy giành sự sống mới là động lực lớn nhất của cô.

Liêu Liễm: "Là bọn họ đồng ý cho."

Quế Hoan: ...... Cậu không đánh bọn họ, bọn họ sẽ ngoan ngoãn cho sao?

Liêu Liễm lại nói: "Là bọn họ gây sự trước, không phải tôi."

Quế Hoan nhìn cậu một lúc lâu, trong lòng nghĩ: Quên đi, đối phương không trêu chọc cậu, có lẽ cậu cũng sẽ không ra tay.

Cô cũng không thể nói với Liêu Liễm phải chịu đựng, phải lấy ơn báo oán, phải có ý tốt … Loại chuyện này chính cô cũng không làm được, cho nên không thể khuyên Liêu Liễm.

Không chịu thiệt, cũng không chiếm lời của người khác, là tác phong trước sau như một của cô.

Liêu Liễm móc ra "thành quả" hôm nay từ trong túi, khịt mũi nói: "Tôi mời cậu ăn ngon."

Quế Hoan: "Không cần, tôi về nhà trước."

Cô còn đang vội hướng dẫn học sinh tiểu học qua đường.

Mới vừa đi được một bước, Quế Hoan đã cảm giác có thứ gì ngáng chân cô, cúi đầu, phát hiện là Liêu Liễm dùng chân ôm lấy bắp chân của cô. Rất giống cái đuôi vươn ra của mèo hoang, nhẹ nhàng ôm lấy.

Hai mắt Liêu Liễm nhìn chằm chằm mặt cô nói: "Ngày hôm qua cậu mời tôi ăn mì, hôm nay tôi mời cậu, Thiên Hi nói, có mượn phải có trả."

Quế Hoan nhìn cậu, nghĩ thầm: Ai có thể nghĩ đến, một đứa nhỏ lanh lợi như vậy, lại là một phần tử hiếu chiến chứ?

Quế Hoan: "Thiên Hi là ai?"

"Cậu tôi."

Quế Hoan: "... Liêu Liễm, không được gọi thẳng tên người lớn, phải gọi là cậu."

Liêu Liễm thờ ơ đáp một tiếng, đi lướt qua cánh tay Quế Hoan, quay đầu lại nói: "Cậu muốn ăn cái gì?"

Quế Hoan quét dọn vệ sinh nửa giờ, quả thật có chút đói bụng, không từ chối, nói: "Cậu muốn ăn cái gì, tôi ăn giống cậu là được."

Đường rất rộng, Liêu Liễm hoàn toàn có thể tránh xa, nhưng cậu lại không, cọ một chút còn chưa đủ, thời điểm đi đường, lại cọ cánh tay Quế Hoan một chút nữa.

Quế Hoan: "... Cậu bị ngứa sao?"

Liêu Liễm khép hờ mí mắt nói: "Ngày hôm qua đã tắm rửa, không ngứa."

...... Không ngứa thì cọ tôi làm gì?



Gần trường học có rất nhiều xe bán đồ ăn đơn giản, lúc này không phong phú bằng tương lai, đồ uống chiếm đa số, từ hai hào một túi nước đá bào, đến ba hào một túi sữa trái cây, tốt hơn một chút, chính là bình thủy tinh đựng nước ngọt.

Liêu Liễm chuyển tới lâu như vậy, chưa từng ăn qua đồ ăn vặt trước cổng trường học, mấu chốt là Công viên lao động cách trường học quá gần, trong công viên có một hồ nhân tạo, bên trong là cá chép đỏ kết bè kết đội, mỗi ngày khi tan học Liêu Liễm đều phải đi xem một chút, còn nghiêm túc hơn nhiều so với học tập.

Cá mùa hè không tính là béo, Liêu Liễm bấm ngày, đợi đến mùa thu, còn kém không nhiều lắm.

Dù sao nhiều cá như vậy, cậu vớt hai con trở về "Nuôi", hẳn là sẽ không có ai phát hiện.

Liêu Liễm nhìn đá bào đủ mọi màu sắc, chọn một cái màu vàng, một cái màu đỏ, hỏi Quế Hoan: "Cậu muốn cái nào?"

Từ nhỏ Quế Hoan đã không thích uống mấy loại nước đường này, uống xong đầu lưỡi sẽ đủ mọi màu sắc, trong miệng còn chua.

Cô lấy ra một túi sữa trái cây từ trong hộp.

Vẫn là mùi vị khi còn bé, ngọt ngào, không có một chút vị sữa nào.

Hai người đi về phía trước, nhìn thấy một cửa hàng bán bánh nhân thịt, bánh nhân thịt béo ngậy tản mát ra mùi thơm vừa mới nướng xong, trong tay Liêu Liễm cầm hai ly nước đá bào, bỏ tất cả vào trong miệng.

Quế Hoan băn khoăn: Uống như vậy sẽ không bị đổi vị sao?

Thấy Liêu Liễm không đi, ánh mắt nhìn chằm chằm bàn bánh nướng, Quế Hoan hỏi: "Ăn bánh nhân thịt?"

Liêu Liễm phồng má, gật gật đầu, ánh mắt trừng tròn trịa, hai tay dùng sức nặn túi đá, giống như muốn nhanh chóng uống hết.

Ông chủ nhiệt tình chào hỏi: "Mấy cái?"

Dựa theo lượng cơm mà Quế Hoan ăn, ít nhất phải sáu cái, nhưng người bỏ tiền không phải cô, vì vậy cô nhìn nhìn Liêu Liễm.

Liêu Liễm không dong dài, móc ra tiền lẻ từ trong túi, sau đó lại bỏ thêm ba tệ của mình, nuốt xuống nước đá trong miệng rồi nói: "Những thứ này có thể mua được mấy cái?"

Bánh nhân thịt năm mao một cái, năm tệ có thể mua mười cái.

Ông chủ khuyên: "Hai người ăn không hết đâu."

Liêu Liễm: "Có thể." Lại hỏi Quế Hoan: "Cậu ăn nhiều không?"

Quế Hoan: "... Lượng cơm bình thường."

Tìm một cái bàn, hai người ngồi xuống, không biết Liêu Liễm lại lấy ra một túi mực sợi ở đâu, vừa nhai vừa nhìn con kiến đang dọn thức ăn thừa trên mặt đất.

Quế Hoan phát hiện, chỉ cần Liêu Liễm nhàn rỗi, cậu sẽ tìm cho mình chút đồ ăn, nếu không thì sẽ nhìn chằm chằm đồ vật biết động đậy mà ngẩn người.

Nướng được một nửa, bình gas phía dưới bàn nướng hết gas, ông chủ đang đưa bánh, bà chủ có chút cố hết sức chuyển bình gas mới từ góc tường.

Ánh mắt Quế Hoan sáng lên, nghĩ thầm: Thật sự là chỉ cần chịu tìm kiếm, khắp nơi đều là cơ hội.

Gộp ba bước làm hai bước, Quế Hoan nhanh chóng đi lên giúp đỡ, chỉ sợ mình chậm một chút, bà chủ đã kéo xong bình gas tới.