Nói lại một giờ trước, Vương Tam Bính đang làm ổ vụиɠ ŧяộʍ hút thuốc ở sau sân thể dục của trường học, ngày hôm qua trở về cậu ta bị mẹ dạy dỗ cả đêm, sáng sớm hôm nay đã bị ba giám sát đưa tới trường học.
Vết thương trên mặt còn chưa lành, Vương Tam Bính không muốn đi lớp, bị bạn học hỏi cái này hỏi cái kia rất mất mặt, cho nên trốn ở phía sau sân thể dục.
Phía sau sân thể dục của trường học vẫn chưa xây dựng, cỏ dại cao bằng nửa người.
Chịu đựng mặt trời gay gắt qua giữa trưa, mắt thấy sắp đến giờ tan học, mấy người bạn ngưu tầm ngưu mã tầm mã của của cậu ta cũng tới hút thuốc...
Người bạn vừa nhìn thấy cậu ta, lập tức kinh ngạc lớn tiếng nói: "Tam Bính, cậu đến lúc nào, tôi nghe nói hôm qua cậu bị đánh?"
Vương Tam Bính: ...... Là ai lắm miệng như vậy?!
Vương Tam Bính không nỡ dập tắt điếu thuốc, lại hút thêm hai hơi, môi nóng lên, ủ rũ nói: "Không phải bị đánh, thì là có chút tranh chấp ... Thời tiết quá nóng, chỗ này mát mẻ."
Nam sinh để tóc đầu đinh ngồi bên cạnh Vương Tam Bính, đuổi đuổi muỗi bên cạnh, nói: "Nơi này còn không mát mẻ bằng phòng học đâu, lão Vương nói sợ học sinh bị cảm nắng, cho bọn tôi lấy một cái quạt điện tới, vừa bật đã kêu kẹt kẹt, những học sinh tốt kia đều ngại ầm ĩ nên cho bọn tôi tự quạt, cậu sờ xem, bây giờ người tôi còn lạnh vù vù."
Vương Tam Bính: ...... Mát mẻ thì đừng tới đây!
Đầu đinh không hiểu nhìn sắc mặt chút nào, cậu ta rút ra một điếu thuốc nói: "Tôi nghe nói, ngày hôm qua anh Nam mang theo mấy người đi chặn một đứa cấp hai, kết quả tiểu tử kia rất kiên cường, đánh lại mấy người các cậu?"
Vương Tam Bính: Đã nghe nói còn hỏi tôi làm gì!
Đầu đinh vẫn rất khát khao đại ca của Vương Tam Bính, nhân xưng là "Trần Hạo Nam" ở phía bắc số 453 đường Thiên Phúc trong nội thành thành phố Tang, mọi người đều gọi là anh Nam.
Về phần tên thật của anh Nam, gần như không ai biết.
Tại sao là số 453 phía bắc, bởi vì đường Thiên Phúc có đến số 490, từ số 453 phía nam có một Trần Hạo Nam khác...
"Tam Bính cậu nói xem, nếu tôi thu thập tiểu tử kia một trận giúp anh Nam, anh Nam có thể dẫn tôi cùng lăn lộn hay không?"
Vương Tam Bính nhìn cậu ta một cái, đoạt lấy bao thuốc lá của cậu ta, rút ra một điếu châm lửa nói: "Anh Nam chưa nói, cậu đừng làm bừa."
Đầu đinh bĩu môi, ghé sát vào nói: "Sao vậy? Cậu sợ tiểu tử kia? Hôm nay tôi đã nhìn từ xa, giống như hạt đậu nhỏ, cái gì cũng không phải, tôi đạp một cái là có thể quật ngã."
Vương Tam Bính nghĩ thầm: Cứ bốc phét đi, dù sao khoác lác cũng không mất tiền.
Vương Tam Bính gãi gãi trán, phía sau sân thể dục khá tốt, chỉ là nhiều muỗi, bên cạnh vết thương trên trán bị muỗi đốt, mặc dù ngứa nhưng không dám chạm vào xoa xoa.
Đối với Liêu Liễm, Vương Tam Bính có một loại sợ hãi không lý do ... Nói không có lý do cũng không đúng, bởi vì ngày hôm qua Liêu Liễm còn đánh cậu ta. Không giống với anh Nam, trong mắt Vương Tam Bính, cảm giác của cậu ta đối với anh Nam là một loại sợ hãi về quyền lực, giống như tiểu lâu la gặp lão đại, sùng bái chiếm đa số.
Nhưng đối với Liêu Liễm, là một loại sợ hãi tâm lý.
Một người nhỏ như vậy, không nói đến việc khí lực lớn đến dọa người, ngày hôm qua lúc đến nhà Liêu Liễm tìm cậu, cậu ta bị ánh mắt của Liêu Liễm làm cho sợ hãi, luôn cảm thấy trong nháy mắt, đồng tử của Liêu Liễm sẽ kéo dài......
Nhưng Vương Tam Bính không thể ăn ngay nói thật, cậu ta nhíu mũi, kiên cường nói: "Quang Tử, lời này của cậu là có ý gì? Tôi có thể sợ nó? Tôi thấy nó chỉ là một đứa bé, sợ phụ huynh tìm đến trường học."
Quang Tử tên là Trần Quang, bởi vì đang là thời địa thịnh hành của Yakuza, cậu ta khiến cho tất cả mọi người gọi mình là Quang Tử. Kỳ thật cái tên mà cậu ta muốn nhất là A Kê, hoặc là Kê ca, đáng tiếc hiện tại "Tư chất" không đủ, sớm muộn gì về sau cũng phải sửa.
*Yakuza, còn được biết đến với tên gọi gokudō, là thành viên của các tổ chức tội phạm truyền thống ở Nhật Bản. Ngày nay Yakuza là một trong những tổ chức tội phạm lớn nhất thế giới. Các Yakuza thường có đặc điểm để nhận biết, đó là hình xăm Irezumi.
Đầu đinh: "Đánh nó một trận, nói cho nó biết, nếu dám mách ba mẹ, gặp một lần đánh một lần! Không phải lúc lên lớp lão Vương đã nói sao? Phải giải sầu cho hoàng đế trước, chúng ta cũng có thể thu thập thằng nhóc kia giúp cho anh Nam trước khi anh ấy mở miệng!"
Vương Tam Bính bị nghẹn một hơi ở cổ họng, lên không được xuống cũng không xong, chậm rãi nói: "...Cậu ta, hôm nay cậu ta đi học?"
"Đúng vậy, tôi chưa nói với cậu sao? Sáng nay mới thấy, đồng phục học sinh cũng không mặc đàng hoàng, ống quần dài phết đất, nhìn giống như đứa nghiện."
Vương Tam Bính nhìn Quang Tử cũng không mặc đồng phục học sinh đàng hoàng, im lặng trầm mặc.