Linh Dị: Cậu Có Gì Đó Không Ổn

Chương 16

Tên đầy đủ của ba Quế Hoan là Quế Trung Hoa, trên người ông mặc một bộ đồng phục làm việc liền thân, bị giặt đến gần như trắng bệch. Vóc dáng ông rất cao, dáng người cao gầy, chỉ là bị phơi nắng nên có chút đen, khi cười sẽ lộ ra hàm răng trắng.

Quế Trung Hoa khiêng một túi gạo, tay trái xách ba bốn cái túi, nhìn về phía Quế Hoan nói: "Mới tỉnh ngủ sao? Nếu không sao lại ngơ ngác như vậy?"

Quế Hoan hắng giọng, rũ mi mắt, đứng lên đi lấy đồ trong tay mẹ, giọng nói có chút trầm thấp nói: "Sao mẹ mua nhiều như vậy?"

Mẹ Quế Hoan cười nói: "Công việc của mẹ con xem như có tiến triển, con có nhớ dì Triệu không, cùng phân xưởng với mẹ, dì ấy có người thân làm việc ở trạm xe buýt, có thể giới thiệu mẹ vào làm nhân viên bán vé ở đó, lát nữa mua cho dì ấy chút rượu và thuốc lá là được."

Quế Hoan:...

Thiếu chút nữa cô đã quên mất chuyện này, vì muốn có công việc bán vé này, mẹ cô đã nhờ vả không ít.

Kiếp trước cái gì cô cũng không hiểu, sống lại một hồi, cho dù làm gì cô cũng phải đảo lộn chuyện này.

Bà Lưu Xuân Hỉ trước sau tốn không ít tiền để nhờ người giới thiệu công việc, chưa nói đến việc không có một công việc nào là tử tế, thiếu chút nữa của cải trong nhà còn bị vét sạch.

Sau đó bán đồ ăn sáng, đi sớm về tối, buổi tối còn đi hỗ trợ xâu đũa dùng một lần, cho nên sức khỏe mới bị tàn phá.

Đặt đồ ăn đã nấu xong lên bàn, một nhà ba người ngồi quanh bàn tròn, đã rất lâu Quế Hoan không ăn cơm cùng ba mẹ, cô dùng sức cầm đũa, luôn cảm thấy ngón tay hôm nay có chút không nghe sai khiến.

Cô luôn luôn cảm thấy mình không có tình người gì, ngay cả tang lễ của ba mẹ, cô cũng không rơi một giọt nước mắt, từ đầu tới cuối bình tĩnh như một người xa lạ.

Cho đến giờ phút này, cô mới có chút cảm xúc như vậy.

Sống lại một lần … Thật sự rất tốt.

"Hôm nay mẹ đã đi xem qua, nhân viên bán vé ăn mặc rất có tinh thần, chỉ thu tiền trả tiền, rất nhẹ nhàng."

Mẹ Quế Hoan vừa gắp thức ăn cho Quế Hoan, vừa chia sẻ thu hoạch hôm nay của mình, mặt mày hớn hở nói.

Quế Hoan mãnh liệt ăn mấy miếng cơm, nghĩ nghĩ nói: "Mẹ, mấy hôm trước thầy giáo đọc cho chúng con một bài văn."

Mẹ Quế Hoan còn chưa nói tận hứng, nhưng cũng không cắt đứt lời con gái, hỏi: "Nói cái gì?"

Quế Hoan: "Nói về mười nghề nghiệp sẽ biến mất trong tương lai."

Mẹ Quế Hoan: "Ôi, việc gì mà không cần người làm, còn có thể dùng máy móc sao?"

Quế Hoan nhìn về phía mẹ, dứt khoát tưới một thùng nước lạnh triệt để: "Thứ nhất chính là người bán vé xe buýt, quốc gia sẽ đẩy mạnh xe buýt không cần người bán vé, mấy năm trước Thâm Thành đã triển khai, cho dù chúng ta muộn hơn thì cũng chính là chuyện của năm sau hoặc năm sau nữa, mẹ hỏi thân thích của dì Triệu một chút, trạm xe buýt của bọn họ không thể không nghe nói."

Nghe nói mà còn sắp xếp người, vậy cũng chỉ có một lời giải thích, muốn thừa dịp cương vị công tác này vẫn còn, kiếm thêm một khoản.

Bây giờ nhiệm vụ hàng đầu hiện tại của cô chính là để cho mẹ cô không làm công việc này.

Đi ít đường vòng một chút, hưởng nhiều phúc một chút, tranh thủ đi thẳng đến gia đình khá giả.

Trong lòng Quế Hoan yên lặng gật đầu: Ừm, cứ làm như vậy.



Vì tiêm "dự phòng" cho mẹ, Quế Hoan tỉ mỉ đếm từng ngành nghề sắp biến mất trong tương lai không xa, như là tiệm chụp ảnh, cửa hàng bán đá lạnh, cửa hàng thuê đĩa, xiếc khỉ trên đường lớn, đều bị dòng lũ lịch sử nuốt chửng, chỉ còn lại ký ức trong đầu thế hệ bọn họ mà thôi.

Bà Lưu Xuân Hỉ và ông Quế Trung Hoa hai mặt nhìn nhau, có chút không thể tin được, cửa hàng cho thuê đĩa trên đường lớn náo nhiệt như vậy, sao lại có thể biến mất trong tương lai?

Mẹ Quế Hoan ấp úng nói: "Thầy con nói thật sao?"

Quế Hoan ăn một miếng cải trắng: "Không phải thầy con nói, mà là dự đoán hợp lý của tạp chí kinh tế có uy tín dựa trên sự phát triển khoa học kỹ thuật và nền tảng quốc dân hiện nay."

Quế Hoan nói có sách mách có chứng, Lưu Xuân Hỉ không khỏi tin là thật, hỏi: "Vậy, mấy cái đó biến mất, không nói về sau sẽ biến thành cái dạng gì sao?"

Đương nhiên Quế Hoan biết tương lai sẽ như thế nào, nhưng có vài lời không thích hợp dứt khoát nói, dù sao ở trong mắt ba mẹ cô, thông qua điện thoại di động là có thể gọi video, không bước chân ra khỏi nhà nhưng vẫn có thể chờ cơm đưa tới cửa là chuyện không thể nào.

"Nói không nhiều lắm, nhưng có một điểm có thể xác định, theo việc người dân ở các thị trấn xung quanh vào thành phố, cùng với tỷ lệ sử dụng xe lửa gia tăng, sẽ rất dễ làm ăn ở gần nhà ga, như là mở một quán cơm nhỏ gì đó, không cần bán với giá quá cao, chất lượng tốt một chút là được, như vậy có thể kiếm chút tiền nhanh hơn."

Có rất nhiều phương pháp làm giàu, nhưng cũng có nhiều phương pháp cần vốn cơ sở và dự trữ chuyên nghiệp, Quế Hoan rất hiểu ba mẹ cô, chịu khổ, đối nhân xử thế chân thành hiền lành, rất thích hợp làm ăn, nhưng đất đá, bất động sản các loại vẫn là quên đi, nhà cô không có phương pháp, ba mẹ cô cũng không hiểu.

"Lại nói không phải gần nhà chúng ta có trường học và trạm xe buýt sao? Ở gần khu dân cư nên đông người, rất thích hợp mở siêu thị nhỏ."