Ta Bị Hoàng Đế Nghe Thấy Tiếng Lòng

Chương 16

Lâm Nam Tích thật vất vả mới thoát khỏi Trâu Ngọc Xuân, liền tiếp tục đi rót rượu cho Lễ Bộ thượng thư Hàn Lập.

Vừa nhìn thấy gương mặt của Hàn Lập, Lâm Nam Tích cũng sửng sốt một chút.

【Oa! Vị này】

【cũng thật bạo nha!】

Lúc này, các quan viên đều đã đến đông đủ, Lý Thừa Tiển liền nâng nâng tay nói: “Bắt đầu yến hội đi!”

Bọn quan viên quay mặt nhìn nhau, nói là diễn yến, sao lại không thấy gánh hát đâu?

Đang lúc mọi người cảm thấy khó hiểu, một nữ tử chậm rãi đi lên sân khấu, lúc mọi người nhìn thấy gương mặt của nữ tử, hô hấp đều dừng lại.

Nữ tử kia đúng là Hứa Lan Nhân.

Nàng ăn mặc một thân áo váy màu đỏ hoa lệ, chính là bộ quần áo nàng mặc xuất hiện lần đầu ở Xuân Phong Minh Nguyệt Lâu, lúc ấy rất nhiều người đều nhìn thấy, cho nên lúc nhìn đến thân quần áo này, tất cả đều thay đổi sắc mặt.

Đây là muốn làm gì?

Trần Phủ thấy vậy, hoảng sợ mà nhìn về phía Hàn Lập nói: “Hàn thượng thư, ngài có biết Hoàng Thượng định làm gì không? Sao Hứa cô nương lại ở đây?”

Hàn Lập đã sớm siết chặt nắm tay, ánh mắt vội vàng nhìn về phía các quan viên được mời ở đây, giống như nghĩ tới chuyện gì, sắc mặt trắng bệch, cứng đờ tại chỗ.

Chỉ có Phùng các lão là vẫn ngồi bất động như núi, giống như thường mà bưng lên chén rượu nhấp một ngụm.

Bên cạnh, Thứ phụ nơm nớp lo sợ tìm hiểu: “Các lão, mấy ngày nữa là Hứa Lan Nhân sẽ vào cung, hôm nay tới hầu hạ các quan viên, sợ là không ổn đi?”

Phùng Nguyên Tú buông chén rượu, biểu tình có thể nói là ôn hòa: “Có gì khác nhau đâu, lúc các ngươi đi Xuân Phong Minh Nguyệt Lâu, Hứa Lan Nhân không phải cũng bưng trà đổ nước sao?”

Thứ phụ nghe xong liền nghẹn họng, mặt hơi hơi đỏ lên nói: “Các lão đã biết……”

Phùng Nguyên Tú cười hai tiếng rồi nói: “Ngươi đều làm đến Thứ phụ, bên dưới có bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm. Tuy rằng luật pháp không có văn bản quy định rõ ràng quan viên không thể đến kỹ viện, nhưng đây cũng là hành vi liên quan đến đạo đức cá nhân.”

“Nghe nói muốn gặp Hứa cô nương là phải xếp hàng, thậm chí còn có quan viên bởi vì chuyện này mà vung tay đánh nhau, Thứ phụ có nghe nói qua chưa?”

Thứ phụ bị hỏi, sắc mặt lập tức đỏ lên, ngập ngừng nói: “Hạ quan nhất thời ham vui, thật sự là sai rồi.”

Hứa Lan Nhân không hổ danh là hoa khôi nương tử đang nổi bật chính thịnh, tư thái nhẹ nhàng, bộ bộ sinh liên. (là kỹ năng khi đi, dưới chân nở rộ hoa sen)

Lúc đi tới trước mặt Hàn Lập, Hứa Lan Nhân liền mỉm cười nói: “Hàn đại nhân, đã lâu không gặp, tiểu nữ tử có một phần lễ mọn muốn dâng lên, mong Hàn đại nhân đừng ghét bỏ.”

Lâm Nam Tích đứng ở phía sau, nhìn cái l*иg, trog lòng nhất thời tò mò bên trog đựng thứ gì.

Lúc mở ra, xém chút nữa đã sợ ngây người.

【A a a!!!】

Lâm Nam Tích đột nhiên hét lên một tiếng, tiếng lòng chấn đến Lý Thừa Tiển đều phải dừng lại.

Làm Lý Thừa Tiển không thể không bỏ đũa xuống, thân mình hơi khom để nhìn.

【Ngọa tào (1), mỗi lần Hàn đại nhân đến Xuân Phong Minh Nguyệt Lâu đều uống đến say mèm, sau khi uống say liền mắng chửi các quan viên khác không tôn trọng ông ta. Đặc biệt là Vương trung thừa, xuất thân hàn môn lại thích tham hắn, hại hắn hết lần này đến lần khác không thể nhập các. 】

【Không ngờ ngay cả loại đồ vật này đều có thể nghĩ đến!】

【Mệt ông ta còn là Lễ Bộ thượng thư đấy!!!】

__________________________

(1) Nằm tào 卧槽 [wò·cáo] – Hán việt “Ngọa tào” ~ Đồng âm với cụm từ “Ta thao” [wǒ·cāo]: Một câu mắng chửi thô tục được cách thức hóa để không bị [hài hòa], trong tiếng Việt mình thì đồng nghĩa với “ĐM” vân vân…