Ta Bị Hoàng Đế Nghe Thấy Tiếng Lòng

Chương 7

Nhưng không phải con trai của Lưu thị lang rất có hiền danh sao, nghe nói là làm người đoan chính cẩn thận, rất có phong phạm của phụ thân, không ngờ lại viết ra loại thơ rách nát thô tục như vậy? Cũng không biết một lão già cũ kỹ như Lưu thị lang làm thế nào lại có thể dạy ra một đứa con trai phong lưu như vậy.

【A!!! Thì ra là vậy! Thì ra là vậy!!!】

Âm thanh kia càng vυ't cao, bên trog còn lộ ra sự hưng phấn kìm nén không được, Lý Thừa Tiển theo bản năng muốn tức giận, nhưng lại nhịn không được muốn nghe xem tiểu thái giám kia còn biết chuyện gì nữa.

【Hoá ra Lưu thị lang cũng là người hâm mộ của Hứa cô nương nha!!! 】

Tay của Lý Thừa Tiển lại nắm đầu rồng của tay vịn Long Ỷ, mắt phượng bởi vì chấn động mà trợn to, không phải Lưu thị lang không gần nữ sắc sao? Hắn nhớ rõ có một năm trog cung tổ chức cung yến, có một thị nữ không cẩn thận té ngã bắt lấy cánh tay của Lưu thị lang, bị ông lặp tức đẩy ra, còn mặt lạnh vô tình mà trách cứ thị nữ không màng nam nữ khác biệt, làm mất lễ nghi hoàng gia, một hai phải đòi trách phạt cho bằng được.

【 Ai nha! Đam mê của Lưu thị lang cũng thật là……】

Lâm Nam Tích muốn nói lại thôi, làm Lý Thừa Tiển nghe được tim gan cồn cào.

Đam mê gì mới được?

Hắn đã sớm cảm thấy Lưu thị lang thật là cổ lổ sĩ, mỗi ngày đều đem đạo lý lớn của tổ tông Nho giáo treo ở bên miệng, nói nhiều đến nỗi lỗ tai hắn đều nổi kén, không nghĩ tới trog lén lút lại là người hai mặt như vậy.

【Mỗi lần ông ta dùng số tiền lớn cầu kiến Hứa cô nương, không ngờ lại chỉ vì…… Dùng giày của mỹ nhân đã mang qua mà uống rượu!】

Lý Thừa Tiển kinh ngạc không thôi, miệng thất thố mà mở ra.

Dùng giày của người khác đã mang qua uống rượu?

Nhìn Lưu thị lang ở dưới điện nói nước miếng bay tứ tung.

Lý Thừa Tiển có chút muốn ói.

Lưu thị lang đang lên án mạnh mẽ nữ tử thanh lâu sẽ nguy hại đến hoàng gia, thậm chí còn nói thẳng muốn kéo Hứa mỹ nhân đi chém đầu, mới có thể giữ được trog sạch cho hoàng gia.

Lý Thừa Tiển cười lạnh một tiếng, vì che giấu đam mê biếи ŧɦái và giữ được mũ cánh chuồn của bản thân, liền muốn gϊếŧ người diệt khẩu sao?

Hắn làm Hoàng đế chỉ là để bài trí thôi sao?

Triều thần nghe thấy trên Long Ỷ truyền đến một tiếng cười lạnh cùng châm chọc.

Lưu thị lang đang nói thao thao bất tuyệt liền bị nghẹn họng, giống như gà trống đang gáy mà bị bóp chặt yết hầu vậy, nhìn rất là buồn cười.

Ông ta nơm nớp lo sợ mà nâng mắt nhìn sắc mặt của Hoàng Thượng, liền nhìn thấy Hoàng Thượng đang dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm ông ta.

Lưu thị lang lắp bắp: “Thần, thần……”

Vương trung thừa lên tiếng thừa khuyên nhủ: “Hoàng Thượng, lời nói của Lưu thị lang cũng không có sai, cho dù Hoàng Thượng thật sự thích cô nương kia đi nữa, cũng tuyệt đối không thể đưa cô ta vào cung, Hoàng Thượng cũng đừng bởi vì nhất thời trầm mê mà làm thanh danh của hoàng gia bị tổn hại!”

【Thích!】Dưới đáy lòng Lâm Nam Tích bùng nổ một tiếng cười lạnh.

Lỗ tai của Lý Thừa Tiển nhúc nhích.

【Cái gì mà nhất thời trầm mê, sa vào ôn nhu hương chứ, cẩu hoàng đế chỉ là uyển uyển loại khanh (chơi đùa) thôi. Tra nam!】

Cái gì mà uyển uyển loại khanh? Lý Thừa Tiển cũng không hiểu ra sao. Nhưng tra nam hắn nghe hiểu, to gan lớn mật, dám mắng hoàng đế!