Không không không, không có khả năng, phương thuốc này là Lục Kiều đưa cho ông, không thể có vấn đề.
Lục Kiều thật là đứa nhỏ tốt, tối qua nếu không phải Lục Kiều lợi hại, con trai ông sẽ không qua khỏi.
Nhìn người đàn ông trước mắt này, Lý Đại Phúc suy nghĩ nhiều hơn một chút.
Ông không biết người này, chỉ không cẩn thận đυ.ng một cái, không hiểu sao người này lại cầm phương thuốc của ông còn còn dùng giọng điệu chất vấn nữa chứ?
So với người đàn ông xa lạ này, Lý Đại Phúc vẫn càng tín nhiệm Lục Kiều hơn, sống cùng một thôn, Lục Kiều lấy một phương thuốc giả hại người để làm gì chứ, lui một vạn bước mà nói nếu Lục Kiều thật sự muốn hại Cường tử nhà ông thì tối hôm qua trực tiếp khoanh tay đứng nhìn không phải được rồi sao, cần gì phải tốn sức như vậy, hôm nay lại đưa một phương thuốc giả ra?
"Đồng chí, đây là của tôi, về phần ai cho tôi phương thuốc này tôi không thể nói anh." Lý Đại Phúc thừa dịp lúc nói chuyện, nam nhân không chú ý động tác nhanh nhẹn rút phương thuốc trên tay đối phương về.
Lập tức, không đợi nam nhân mở miệng Lý Đại Phúc đã cầm phương thuốc nhanh như chớp bỏ chạy.
Các đại lão gia nông thôn miệng lưỡi không tốt lắm nhưng bù lại tay chân nhanh nhẹn, bằng không bình thường sao có thể làm việc được.
"Này.." Nhìn bóng lưng người nọ bỏ chạy, người đàn ông bị lưu lại tại chỗ mở miệng hô một tiếng, trơ mắt nhìn người chạy xa, cho dù hắn muốn đuổi theo thì với tốc độ kia hắn cũng không đuổi kịp a.
A, hắn tốt xấu gì cũng là bác sĩ của bệnh viện này, tuy rằng làm ở khoa Đông y hiện tại ít người xem Đông y, ít nhất hắn cũng là bác sĩ đã trải qua thi cử có chứng chỉ.
Phương thuốc vừa rồi, quả thật có hai vị thuốc không ổn, là người trong nghề Đông y, hắn nhìn ra đó là một phương thuốc điều trị, hơn nữa còn là phương thuốc điều trị chuyên môn nhằm vào người thể yếu bẩm sinh, nhưng phương thuốc kia không giống phương thuốc bình thường bọn họ kê, đây là sự thật.
Người đàn ông đứng tại chỗ trong chốc lát, lập tức thở phì phì đi về phía phòng khám của mình.
Bệnh viện đều là người quen, đồng nghiệp vừa vào vị trí đối diện văn phòng liền nhìn ra có gì đó không ổn.
"Sao vậy lão Tưởng, không phải anh đi ra ngoài họp sao, vừa trở về liền bộ dáng này, ai chọc anh tức giận sao?" Đồng nghiệp tiến lại gần hỏi hai câu.
Cùng một phòng làm việc, cũng không thể giả vờ nhìn không thấy, dù sao khoa Đông y bọn họ cũng không có chuyện gì, rất thanh nhàn.
Không còn cách nào khác, hiện tại dân chúng đều thích xem Tây y, cho rằng Tây y thấy hiệu quả nhanh, Đông y trị liệu quá chậm, hơn nữa Đông y chú ý chính là củng cố nền tảng, bồi bổ sinh lực, uống thuốc Đông y phải kê đơn thuốc trở về nấu một hai tiếng đồng hồ, Tây y nhanh biết bao, trực tiếp uống mấy viên thuốc là xong tiết kiệm được nhiều việc.
"Vừa mới gặp được một người ở đại sảnh lầu một, trên tay hắn có một phương thuốc điều trị phương diện Đông y, tôi nhìn qua có hai vị dược liệu không giống phương thuốc của chúng ta, tôi đang nghĩ có phải phương thuốc sai hay không." Tưởng Hâm nói xong đột nhiên nhìn về phía đồng nghiệp, mở miệng hỏi: "Buổi sáng chúng ta có ai đến khám bệnh mở phương thuốc điều trị không? Chính là một nam nhân bộ dạng rất cao lớn, thoạt nhìn bộ dáng thành thật."
"Cái này, tôi nhớ rõ là không có, một buổi sáng chỉ có hai bệnh nhân, còn đều là lão nhân gia lớn tuổi, đều là tự mình tới cũng không có người nhà đi cùng, tôi xem, lớn tuổi dạ dày không thoải mái, tôi kê đơn thuốc điều hòa dạ dày, không có phương thuốc điều trị thân thể nha." Đồng nghiệp suy tư trả lời.
Không phải là phương thuốc của bệnh viện?
Vậy thì thật kỳ quái, người nọ lấy phương thuốc từ đâu ra?
Bên kia, Lý Đại Phúc đã tìm được hiệu thuốc bắc cắt mấy thang thuốc đông y, còn đừng nói giá cả không rẻ, tiền trên người Lý Đại Phúc thiếu chút nữa cũng không đủ trả tiền thuốc.
Để tránh gặp lại người đàn ông kỳ quái kia, Lý Đại Phúc sau khi trở về bệnh viện lén lút quan sát không thấy người kia mới giống như kẻ trộm nhanh chóng trở về phòng bệnh.
Mà lục Kiều là người khởi xướng sự kiện phương thuốc, đúng năm giờ rưỡi tan tầm, cô hoàn toàn không biết vì một phương thuốc của cô khiến một bác sĩ Đông y trong bệnh viện canh cánh mãi trong lòng chuyện này.
Vừa đến giờ tan tầm, Lục Kiều đúng giờ chuẩn bị về nhà.
Hôm nay lúc Lục Kiều rời đi còn mang theo một túi cam, đây không phải là cuối năm sao, là phúc lợi của bệnh viện cho nhân viên, mỗi đồng chí đều được phát, dùng lời nói của hậu thế mà nói chính là "thưởng cuối năm", dù sao đầu năm mới cũng sẽ không phát tiền.
Cam bán ở bệnh viện này cũng được, nếu đặt trong nhà máy của người ta có phúc lợi còn chưa tốt như vậy, mùa đông trái cây tươi vẫn luôn rất đắt.
Rời khỏi bệnh viện Lục Kiều cố ý chạy một chuyến đến chợ huyện thành, cô muốn ăn thịt, thân thể nhỏ bé này của cô phải được bổ sung thật tốt, nếu không tương lai lên bàn mổ, vóc dáng nhỏ không được lại phải để đồng nghiệp khiêng ra thì sao?
Là bác sĩ được đồng nghiệp đưa ra khỏi phòng phẫu thuật, cô đừng làm người khác mất mặt.
Nửa tiếng sau, Lục Kiều xách một con gà đi trên đường về nhà.
* * *
Trong thôn.
Buổi chiều Lý Đại Phúc về nhà một chuyến, cho nên người nhà ông đã biết hài tử (đứa nhỏ) không có việc gì, cũng từ trong miệng Lý Đại Phúc biết chuyện Lục Kiều kê cho phương thuốc đông y.
Lục Kiều giúp nhà bọn họ nhiều như vậy, vậy nhất định phải báo đáp a.
Lão thái thái Lý gia nghe được con trai lớn đề nghị bắt mấy con gà đưa đến Lục gia, trong lòng không cảm thấy đau lòng chút nào, so với cháu trai mấy con gà thì tính là gì chứ.
Bây giờ cũng không phải thời đại bọn họ nuôi gà vịt đều phải báo cáo nữa, hiện tại trong thôn ai nuôi gà vịt đều tùy ý, không cần suy xét nhiều như vậy.
Đừng nhìn Lý lão thái thái đã gần sáu mươi tuổi nhưng tay chân lanh lẹ, không đến mấy phút đã bắt gà đưa đến Lục gia.
Lý gia lão thái thái đến lúc Lục Kiều còn chưa về nhà, Lục gia chỉ có ba đứa nhỏ.
Đối với thịt đưa tới cửa bọn họ ba người rất đáng xấu hổ mà động tâm, nghĩ đến buổi sáng trước khi Lục Kiều ra ngoài nói đêm nay ăn gà, ba người bọn họ đều cảm thấy Lục Kiều quả thực là thần thánh mà!
Sao nàng biết nhà Lý đại bá sẽ đưa gà tới chứ?
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!
Kiếp trước Lục Kiều không phải là thầy bói chứ?
Lý lão thái thái đưa gà xong nói hai câu cảm tạ liền bỏ chạy, một bộ dáng sợ Lục Thịnh bọn họ không nhận.
Sáu giờ rưỡi, đợi lục Kiều tay trái xách một con gà, tay phải cầm một túi cam về đến nhà, vừa vào cửa liền thấy trong sân truyền đến mùi thịt hầm.
Lục Kiều: Hả?
Lấy đâu ra thịt, thật sự đem hai con gà nhỏ kia đi hầm sao?
Ngay lúc Lục Kiều còn đang nghi hoặc, ba nhóc con trong phòng bếp nghe được động tĩnh bên ngoài chạy ra.
Trở lại rồi, bọn họ có thể ăn thịt!
Nhưng nhìn thấy hai tay Lục Kiều xách đồ đạc, ba người trợn tròn mắt.
Lục Kiều con mang về một con gà nữa à?
Hôm nay Lục Kiều là muốn ăn thịt đến điên rồi sao?
Tầm mắt Lục Kiều đảo qua ba hung hài tử, sau đó quay đầu nhìn về phía l*иg gà bên trái sân.
Ách, gà con nhỏ trong l*иg gà vẫn còn ở đây, vậy trong nhà lấy đâu ra mùi thịt?
Giật giật mũi, cô ngửi thấy mà, đây là mùi thịt gà.
"Ba người các ngươi, lấy gà ở đâu ra?" Lục Kiều mở miệng.
Lục Thịnh: Cái này mà cũng có thể ngửi ra, chị là chó phải không?
Lục Khải nhìn ra ý nghĩ của đại ca, trong lòng thầm mắng một câu, Lục Kiều không phải chó, mà là hổ, hổ cái!
Lục Phóng cười hì hì nhìn đại ca cùng nhị ca, mở miệng: "Gà nhà chú Lý đưa tới, nói là cảm tạ chị hôm qua đã cứu Cường Tử."
"Người ta đưa các ngươi liền nhận?" Lục Kiều nghiêm mặt, bộ dáng này còn rất dọa người.
Nhìn nàng như vậy, trong lòng ba huynh đệ lập tức run sợ.
Bọn họ không nên nhận sao?
"Ân cứu mạng dũng tuyền tương báo, chị cứu Cường Tử, con gà này là thù lao, chúng ta không nên nhận sao?" Lục Phóng tuổi còn nhỏ, nghĩ như vậy cũng thật sự nói như vậy.
Lục Kiều vẫn nghiêm mặt như cũ, một lúc lâu sau cũng không lên tiếng.
Bầu không khí không hiểu sao trong nháy mắt ngưng trệ.
Bang bang, trái tim nhỏ bé như trống rỗng.
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!
Đối mặt với Lục Kiều nghiêm túc như vậy, ba huynh đệ không chịu nổi muốn mở miệng nhận sai.
"Chúng ta.." biết sai.
Lục Thịnh vừa nói hai chữ, lúc này Lục Kiều mở miệng.