Sau khi thăm quan một vòng các khu sinh hoạt của viện nghiên cứu, họ đến khu ký túc xá.
“Đến rồi, đây là khu ký túc xá của chúng ta, sau này các bạn sẽ sống ở đây”. Barbit dẫn họ đi thăm quan ký túc xá.
“Ký túc xá này có quy cách tương tự phòng thí nghiệm, cho dù có chuyện gì xảy ra, chỉ cần trốn bên trong thì không có gì đáng lo”. Barbit nói đùa, “Tất nhiên, hệ thống báo động của toàn bộ viện nghiên cứu rất hoàn thiện, từ khi xây dựng đến nay chưa từng xảy ra bất kỳ sự cố nào, đây chỉ là biện pháp phòng ngừa thôi”.
Câu này nghe như thể ngay giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện vậy. Đường Tiếu nghĩ.
Đèn đỏ cùng tiếng còi báo động chói tai vang lên khắp khu vực viện nghiên cứu.
Hả? Cậu còn có cả miệng quạ trời cho nữa sao?
Sắc mặt Barbit lập tức thay đổi: “Chết tiệt”.
Có lẽ vì bị vả mặt ngay lập tức, sắc mặt Barbit rất khó coi, nhưng vẫn lập tức ngăn cản những người mới hoảng loạn: “Đừng chạy lung tung, cứ bình tĩnh ở lại sảnh ký túc xá, tường và kính ở đây đều sử dụng vật liệu giống phòng thí nghiệm, ở đây an toàn”.
“Xin lỗi”. Đường Tiếu bình tĩnh nói, “Nhưng nếu tình hình là do thứ gì đó trốn khỏi viện nghiên cứu thì sao... Nó có thể phá vỡ kiến trúc của viện nghiên cứu, như vậy có nghĩa là cũng có thể phá vỡ nơi này không?”
Vừa dứt lời, sắc mặt của những người có mặt đều thay đổi, Barbit nhìn chằm chằm Đường Tiếu: “Sao cậu khẳng định là thứ trốn khỏi viện nghiên cứu?”
“Chỉ là một phỏng đoán thôi”.
Đường Tiếu vừa dứt lời, đèn đóm xung quanh đột ngột tối sầm lại.
“Mất điện rồi sao?” Có người thì thầm.
Nguồn điện dự phòng trong ký túc xá lập tức bật lên, Barbit mặt mày khó coi bước tới dùng thẻ quyền hạn mở cửa ký túc xá, nhưng không được.
“Chậc, nguồn điện cửa chính ký túc xá được nối với nguồn điện tổng của viện nghiên cứu”. Trán Barbit nhíu lại, có lẽ là do phỏng đoán của Đường Tiếu vừa nãy đã ảnh hưởng đến ông ta, nếu báo động thực sự là do vật thí nghiệm trốn thoát, vậy thì họ coi như bị nhốt ở đây rồi.
Không, không đúng, cho dù là trốn thoát thì lối ra của viện nghiên cứu cũng không phải ở hướng này, đúng vậy, họ sẽ không sao. Có người có mặt ở đó thì thầm an ủi.
“Suỵt”. Đường Tiếu đưa ngón trỏ lên môi, ra hiệu cho mọi người im lặng.
Trong môi trường yên tĩnh, âm thanh đó ngày càng lớn, ngày càng gần, tất cả mọi người vô thức dựa vào nhau, nhìn về phía lối ra tối đen.
Một sợi tơ màu đỏ xuyên qua cửa chính.
Khi nhìn thấy sợi nấm màu đỏ như máu này, não của tất cả mọi người như bị đánh một gậy, nỗi sợ hãi và bất an lan tràn không kiểm soát.
Đồng tử Barbit co lại, thầm chửi một câu, rút khẩu súng nhiệt giắt ở thắt lưng nhắm vào cửa, rất nhanh, cánh cửa được cho là sử dụng vật liệu tương đương phòng thí nghiệm đã bị hòa tan, con quái vật mà họ đã nhìn thấy trước đó lao vào như một tia chớp đỏ.
Barbit từ bỏ việc nhắm bắn, với độ chính xác của ông ta thì muốn bắn trúng là chuyện nằm mơ, nhân lúc con quái vật màu đỏ tấn công những người mới, ông ta lập tức chạy về phía cửa.
“Á á á á á!”
“Đừng, đừng lại đây!”
Con quái vật rất nhanh, Đường Tiếu vào lúc khi nó xuất hiện ở cửa đã nhanh chóng hòa vào đám đông, những người mới hoảng loạn vây quanh cậu trong nháy mắt đã máu me đầy người, chàng trai tóc vàng trước đó là người đầu tiên ngã xuống đất, đầu lìa khỏi thân, ngay khi Barbit chạy trốn, Đường Tiếu lập tức hòa vào đám đông hét lớn: “Cửa! Chạy nhanh đến cửa!”
Đám đông hỗn loạn như những chú cừu ngoan ngoãn, lập tức chạy về phía cửa, lúc này Barbit đã trốn thoát thành công qua lỗ hổng do con quái vật ăn mòn, Đường Tiếu hòa vào đám đông, tim đập thình thịch, dùng kinh nghiệm chạy chỗ đã luyện tập nhiều năm trong trò chơi để cố gắng tránh con quái vật, cậu có một linh cảm, con quái vật đó là đến tìm cậu.
Ngay khi Đường Tiếu rất gần cửa, đột nhiên chân cậu loạng choạng, bị một lực kéo ngã xuống đất.
Cậu cúi đầu nhìn mắt cá chân của mình, một đoạn nhỏ nhắn được phủ một lớp sợi cơ màu đỏ như máu, giống như xúc tu mà một số loài bạch tuộc dùng để săn mồi.
Chết tiệt.
Con quái vật màu đỏ như máu không thèm để ý đến những cái xác nằm la liệt xung quanh, không biết từ lúc nào đã khôi phục lại đôi mắt màu vàng cam dựng đứng, nhìn chằm chằm Đường Tiếu qua khe hở sợi tơ, lộ ra sự tham lam và khát khao bên trong.
Quả nhiên là, đến tìm cậu.
Trán Đường Tiếu túa mồ hôi lạnh, thiện cảm mà trước đây phù hợp với thẩm mỹ của cậu đã biến mất sạch sẽ, thậm chí còn ẩn ẩn hiện lên một tia sợ hãi.
Thật kỳ lạ, Đường Tiếu chơi game lâu như vậy, cho dù bị con quái vật đáng sợ nào gϊếŧ chết, cậu cũng không hề nao núng, nhưng không hiểu sao, khi đối mặt với con quái vật này, một trực giác nào đó lại điên cuồng kêu gào chạy trốn, chạy trốn! Tuyệt đối không thể bị ăn thịt!
Rốt cuộc thì là đối tượng công lược trò chơi ma quỷ nào lại ăn thịt nhân vật chính trò chơi vậy! Chẳng lẽ không sợ bị đông đảo người chơi kéo đến đánh sập sao?!