Lần nào Tần Lâm cũng "tham khảo" bài tập của cô, cô nàng đã quen
mặt với nét chữ của cô tới trình độ nhìn sơ qua cũng có thể nhận ra. Cô vừa định giả vờ bị đau bụng để lủi đi, ai ngờ Thắng Thiên Dương đứng bên cạnh lại xua tay: "Thôi thôi bỏ đi, dù sao cũng xóa bạn bè rồi, kệ nhỏ đó đi."
Xóa?
Tâm trạng Vưu Tốc đột nhiên căng thẳng, cô vội vàng liếc nhìn sắc mặt Tưởng Trì Kỳ.
Sau khi nghe Tần Lâm và Thắng Thiên Dương khuyên giải, có vẻ cơn giận của anh cũng giảm được một nửa, anh không hé răng, cam chịu cách nói của Thắng Thiên Dương.
"Lúc trước em đã bảo không nên kết bạn với kiểu người đó rồi mà." Thắng Thiên Dương tặc lưỡi: "Cách nói chuyện của cô gái đó từ đầu đã rất tùy tiện."
Thắng Thiên Dương nói xong mới phát hiện Vưu Tốc như đi vào cõi thần tiên, cậu ta trêu ghẹo: "Đang nghĩ gì thế?"
Nói rồi chỉ vào mặt Vưu Tốc, cười: "Xem này, vẫn là em gái dịu dàng hướng nội thế này dễ thương hơn."
Đâu phải chỉ là an tĩnh, đúng ra là không biết nói chuyện, cậu ta chưa từng thấy qua cô gái nào ngây ngô thế này.
Mắt thấy Thắng Thiên Dương còn muốn sáp gần vào cô, Tưởng Trì Kỳ cuộn tờ đơn đăng ký lại rồi gõ lên đầu cậu ta.
"Đừng có giở trò lưu manh"
Chuyện giở trò lưu manh này cũng rất tiêu chuẩn kép.
Đối với những cô gái khác, có lẽ phải bá vai bá cổ thì mới được gọi là lợi
dụng, nhưng đổi lại là Vưu Tốc thì Tưởng Trì Kỳ cảm thấy chỉ cần ghé sát vào cô để nói chuyện cũng là mạo phạm đến cô rồi.
Tưởng Trì Kỳ lại liếc mắt nhìn Vưu Tốc một cái, cô vẫn chẳng nói gì, thậm chí còn không thèm ngước mắt lên nhìn, không biết có phải vừa rồi không được thoải mái hay thế nào.
Bị anh nhắc nhở xong, Thắng Thiên Dương cũng ngoan ngoãn hơn nhiều, cậu ta lại đổi chỗ xuống dưới để tám phét với Tần Lâm.
Sau một lúc lâu thì Vưu Tốc mới lấy lại được tinh thần, cô quay đầu nhìn mới nhận ra Thắng Thiên Dương đã đổi chỗ với mình, mà bây giờ cô
đang đứng sau lưng Tưởng Trì Kỳ.
Chỉ cần ngẩng đầu là cô có thể nhìn thấy tấm lưng của Tưởng Trì Kỳ hơi cong xuống vì xem điện thoại.
Tưởng Trì Kỳ lại trở về trạng thái thả lỏng như trước đó, tờ giấy nhớ bị anh vo tròn rồi tiện tay ném vào thùng rác cạnh đó.
Trong lòng Vưu Tốc trăm mối cảm xúc ngổn ngang, chậm chạp lấy điện thoại ra.
Cô gõ: (T-T]
Điện thoại của người trước mặt rung lên.
Cô thấy ngón cái của Tưởng Trì Kỳ trượt lên trên, yêu cầu xin kết bạn của cô không được trả lời mà cũng chẳng bị từ chối, mà là hoàn toàn bị ngồ lo.