Tưởng Trì Kỳ không đợi cô trả lời mà đã dời ánh mắt đi, thô lỗ liếc mắt nhìn Thắng Thiên Dương một cái: “Đi tính tiền.”
Tần Lâm tò mò: “Cậu mua cafe, cậu ta tính tiền?”
Đề phòng Tưởng Trì Kỳ lại lôi chuyện cũ ra mắng mình, Thắng Thiên Dương vội vàng nói: “Tại hôm qua tôi uống say quá nên mới để lộ tài khoản wechat của anh Tưởng hahaha.”
“Hóa ra là cậu làm lộ, tôi cũng tham gia đó.”
Thắng Thiên Dương xua tay: “Người tham gia nhiều lắm, đêm qua điện thoại của anh Tưởng không ngừng rung lúc nào luôn.”
“Nhưng mà cũng may là dạo này mấy cô gái đều khá rụt rè, anh Tưởng cũng không bị quấy rầy nhiều.”
Cậu ta đang nói thì đột nhiên tạm dừng: “Ê nhưng mà cũng có người quấy rối bằng lời nói…”
Lông mày Vưu Tốc nhảy dựng, lén lút úp điện thoại trên bàn xuống.
“Quấy rối?”
Tần Lâm không thể tưởng tượng được ai lại có dũng khí đi trêu chọc Tưởng Trì Kỳ.
“Đúng rồi đó, tôi đi tính tiền trước, anh Tưởng ở đây chờ lát nhé, còn cô bạn gan kiến…”
Vưu Tốc ngẩng đầu.
“Có cần mua một ly cafe đá để làm mờ quầng thâm dưới mắt không?”
“Cả đêm không ngủ còn uống cafe, cậu không muốn nó sống nữa hả?” Tần Lâm đốp chát lại.
“Ok ok ok, tôi cũng chỉ có ý tốt thôi mà.” Thắng Thiên Dương nói xong liền chạy tới quán cafe.
“Bạn Vưu Tốc…” Dương Duệ bị bơ hồi lâu bỗng nhiên lên tiếng, giọng điệu có vẻ không vui: “Cậu rất thân với hai người này à?”
Vưu Tốc bị hỏi đến nên cảm thấy không thoải mái, nụ cười nhàn nhạt trên môi cũng tắt hẳn.
Tưởng Trì Kỳ nhướng mày.
Người ta vẫn còn ở đây mà đã giáp mặt hỏi.
Ngữ khí của Dương Duệ như chất vấn, như thể rất khó chịu về mối quan hệ của hai người họ.
Tần Lâm thấy cảm xúc của Vưu Tốc thay đổi, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy thiếu gia kiêu căng ở phía sau “xùy” một tiếng, sau đó anh nhìn Dương Duệ một cách khinh thường, giọng điệu cũng cực kỳ kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Liên quan gì đến cậu?”
“Anh Tưởng, đi thôi.” Thắng Thiên Dương trả tiền xong liền quay lại.
“Không đi nữa.”
Trời sinh Tưởng Trì Kỳ đã có năng lực mạnh mẽ như vậy, nếu ai nhìn anh với ánh mắt khó chịu, anh nhất định sẽ dùng hết sức để đối đầu với người đó.
Giống như bây giờ vậy.
Anh đặt ly cafe lên bàn, dứt khoát ngồi xuống bên cạnh Vưu Tốc.
“Ở lại chơi một lát.”
Dương Duệ: “…”
Vưu Tốc: !!!
Khoảng cách giữa cô và Tưởng Trì Kỳ bây giờ chỉ cách nhau một nắm tay, Vưu Tốc lập tức sinh ra phản ứng sinh lý, cả người khó chịu như có con kiến bò trên người, cô làm vài phút để vực dậy tinh thần nhưng vẫn không thể chấp nhận được hiện thực này.
Mà bạn tốt Tần Lâm của cô bây giờ như đã quên sứ mệnh của mình, miệng há hốc, không biết đang cười ngây ngô cái gì.
Dương Duệ: “Chúng tôi đang học, cậu…”
“Thì cứ học đi, tôi có cản tay cậu à?”
Tưởng Trì Kỳ thấy chán nên bắt đầu mở game ra chơi.
Thắng Thiên Dương cũng chẳng ngại ở lại xem kịch vui, ngồi xuống bên cạnh Dương Duệ rồi cũng lấy điện thoại ra chơi game.
Cùng với âm thanh đánh gϊếŧ trong game, Dương Duệ liên tục phải cân nhắc lời nói của mình, Tần Lâm vẫn đang cười ngô nghê, Vưu Tốc thì cẩn thận dịch sang bên cạnh chút một, thỉnh thoảng còn phải gật đầu đối phó với Dương Duệ.
Một bàn năm người cũng chỉ có người khởi xướng Tưởng Trì Kỳ là thoải mái vô tư nhất.
Cứ như vậy nửa giờ, cuối cùng Dương Duệ cũng nhận ra mình đã chọn sai thời điểm, cứ tiếp tục như vậy cũng chẳng có tiến triển gì, cậu ta tìm cớ qua loa rồi chuồn đi, trước khi rời đi còn liếc nhìn Tưởng Trì Kỳ một cái thật sâu.
Tưởng Trì Kỳ còn chẳng thèm bố thí cho cậu ta một ánh nhìn, nhưng sau khi Dương Duệ ra khỏi bàn thì anh cũng lập tức ấn tắt điện thoại.
“Vãi, sao tự dưng anh lại thoát?”
“Có tinh thần game thủ không vậy?”