Sau khi thống nhất xong, hai người lái xe đến một trung tâm mua sắm gần đó, nói là ở gần nhưng cũng mất gần 20 phút trên đường đi, Triệu Tuân Âm nói biệt thự hơi xa thành phố, cô định đi tìm bảo mẫu đến coi nhà trong vài ngày nữa.
“Sao chị lại tìm bảo mẫu?” Thi Nam Bắc không có phản ứng gì cả.
"Hả? Lúc em đến sẽ thuận tiện hơn."
Triệu Tuân Âm vừa lái xe vừa nói một cách tự nhiên: "Tôi không biết nấu ăn. Trước đây vì hiếm khi về Thành Đô nên tôi không mời ai đến nhà, tôi chỉ nhờ công ty dọn phòng dọn dẹp hàng tuần. Bây giờ chúng ta đã kết hôn, hơn nữa em còn đang học ở đây nên sẽ sống ở đó lâu dài, nên thuê bảo mẫu và lái xe đi là tốt nhất".
Dù sao thì người lớn hơn cũng là người lớn tuổi hơn, nhìn nhận mọi việc rất toàn diện và chu đáo. Ai nghe đến đây sẽ rất ấn tượng trước sự dịu dàng của ảnh hậu.
Đương nhiên, Thi Nam Bắc cũng cảm thấy những lời này Triệu Tuân Âm nói không có gì sai, nên gật đầu đồng ý.
Khi đến gần trung tâm thương mại, Triệu Tuân Âm đột nhiên nhớ tới điều gì đó, hỏi Thi Nam Bắc: "Nói đến mới nhớ, em có bằng lái xe không?"
Thi Nam Bắc chợt nghe được câu hỏi này, nàng vẫn chưa kịp phản ứng: “Cái gì?”
“Có bằng lái xe chưa.”
Triệu Tuân Âm giải thích: “Trường học của em cách đây rất xa, nếu em có bằng lái xe, trong gara có một chiếc BMW Series 3 vẫn để ở đó, chưa từng lái, em có thể lái xe đến trường, thứ bảy chủ nhật nếu không có tiết học thì về.”
Cuối cùng, có lẽ cô cảm thấy không thích hợp khi một mình đưa ra quyết định, dù là quan hệ hôn nhân hay tình cảm, điều quan trọng nhất là hai người phải bàn bạc, vì vậy cô đề nghị: “Nếu như em không thích BMW, chúng ta có thể dành thời gian cùng nhau đến cửa hàng 4S và mua một chiếc ô tô em thích? Nếu em nghĩ chỗ của tôi ở xa, có lẽ tôi có thể mua một căn hộ gần trường học của em?"
Thật tốt khi có tiền. Yêu nhau có thể dễ dàng như vậy.
Đáng tiếc sự chú ý của Thi Nam Bắc hoàn toàn không tập trung vào việc này, nàng chỉ nhỏ giọng hỏi Triệu Tuân Âm: “Chị không biết Thành Đô có hạn chế mua bán sao?"
".Tôi không biết."
Triệu Tuân Âm sửng sốt một lúc: "Nhưng không nên có hạn chế mua căn hộ, phải không?"
"..."
Thi Nam Bắc im lặng kìm lại lời muốn nói, nghiêm túc nói: "Đừng mua, tôi có thể tự mình đến đây, cũng không xa lắm. Còn việc mua xe hay lái chiếc xe đó.. "
Nàng im lặng ba giây, sau đó nói với Triệu Tuân Âm với vẻ mặt đau khổ: "Hay là chị trả chi phí đi taxi cho em mỗi lần đi thì sao?"
Triệu Tuân Âm nghe được ý tứ khác, nhướng mày hỏi: "Em không có bằng lái xe?"
Ôi, cuối cùng cũng có một điều mà Thi Nam Bắc không thể làm được.
"...Không." Thi Nam Bắc thành thật.
"Em không phải đi học lái xe rồi sao?" Triệu Tuân Âm có chút kinh ngạc.
Câu hỏi này thực sự chạm đến tận sâu trong tâm hồn Thi Nam Bắc, nàng đưa tay che mặt và ngượng ngùng nói: "Em đi học rồi, nhưng em vừa trượt bài kiểm tra."
"Em trượt bài kiểm tra?"
“Em đã trượt môn ba lần ... hiện đang thi lại.”
Triệu Tuân Âm: "..."
Dừng một chút, Triệu Tuân Âm nói: "Vậy tốt nhất là tôi tìm cho em một tài xế."
Thi Nam Bắc cố gắng vùng vẫy nói: “Thật ra chị chỉ cần hoàn tiền taxi cho tôi là được.”
Triệu Tuân Âm không chút nghi ngờ nói: "Nữ sinh đi taxi một mình không an toàn. Em lại xinh đẹp như vậy, tôi không yên tâm."
Thi Nam Bắc mỉm cười vui vẻ, nhướn mày khi nghe thấy câu "Em xinh đẹp như vậy." Nàng bị mê hoặc trong giây lát dù Triệu Tuân Âm nói hay, gật đầu và ngoan ngoãn nói: "Em sẽ nghe lời chị."
Sau khi đến trung tâm mua sắm và đỗ xe, Triệu Tuân Âm chỉ đeo khẩu trang và đi lên lầu cùng Thi Nam Bắc. Khi họ ở trong thang máy, Thi Nam Bắc có chút lo lắng và hỏi người mặc bộ thường phục màu nâu bên cạnh: "Chị mặc thế này không sợ bị nhận ra sao?"
“Chắc có.” Triệu Tuân Âm cười nói như vậy, nhưng khi ra khỏi thang máy, cô vẫn đeo khẩu trang chặt hơn, khi đi còn cúi đầu nắm lấy tay Thi Nam Bắc, nếu không nhìn kỹ thực ra không nhận ra được cô, họ chỉ nghĩ người phụ nữ qua đường này có khí chất hút mắt hơn thôi.
Triệu Tuân Âm lần đầu tiên đưa Thi Nam Bắc đi ăn, dự định ban đầu là đến Tiểu Nam Quốc, nhưng khi đi ngang qua tầng ba, Thi Nam Bắc nhìn thấy biển hiệu Mì Lẩu Trùng Khánh và nhất quyết kéo Triệu Tuân Âm đi ăn.
Triệu Tuân Âm không thắng nổi nàng, đành phải đưa nàng đến đó. Lúc đồ ăn được dọn ra, Triệu Tuân Âm nhìn tô mì cay đỏ rực trước mặt Thi Nam Bắc liền sợ hãi: “Em ăn cay vậy sao?"
Bạn nhỏ có sở thích mạnh như vậy sao?
Thi Nam Bắc cuối cùng cũng ăn được món mình muốn ăn, vui vẻ sung sướиɠ: “Cũng bình thường, không cay lắm đâu.”
Triệu Tuân Âm: "..."
Triệu Tuân Âm không gọi cho bản thân mà chỉ gọi cho Thi Nam Bắc một suất. Hai người ngồi trong góc trước khi Thi Nam Bắc nhấc đũa, nàng hỏi cô: “Chị thật sự không muốn thử sao?”
“Không, tôi cần giảm cân, em có thể ăn.” Là một nữ diễn viên, Triệu Tuân Âm rất nghiêm khắc trong việc quản lý vóc dáng của mình, dù đang nghỉ ngơi hay ở trường quay, cô cũng sẽ không ăn tối, nhiều nhất là ăn salad trái cây, loại không có salad.
“Chị không béo." Nghe xong, Thi Nam Bắc nghiêm túc nhìn cô, sau đó nhìn lại chính mình, có chút buồn bã nói: “Sao em lại cảm thấy em béo hơn chị?”
Triệu Tuân Âm chống một tay lên bàn, tay còn lại chống lên bàn nghịch điện thoại di động, vẻ mặt rất lười biếng. Cô đã nhiều năm không có cuộc sống đơn giản như vậy. Ở bên Nam Bắc có vẻ thực sự thú vị.
"Tôi phải quay phim, nhưng em không cần." Triệu Tuân Âm cười nói: "Ăn nhanh đi. Ăn xong còn phải đi siêu thị mua một ít nhu yếu phẩm hàng ngày."
Thi Nam Bắc suy nghĩ và cảm thấy điều đó là đúng. Sau khi đọc trên mạng, người ta nói rằng những nghệ sĩ nữ nổi tiếng có những yêu cầu rất khắt khe về hình dáng của mình. Nàng đã cho rằng người đã trở thành nữ hoàng điện ảnh như Triệu Tuân Âm không còn phải kiểm soát hình thể của mình nữa.
Haizzz, trở thành một ngôi sao thực sự không dễ dàng chút nào.
Hai người ăn xong, nói chính xác là sau khi Thi Nam Bắc ăn xong, Triệu Tuân Âm liền dẫn nàng đi siêu thị mua đồ, trong lúc mua Triệu Tuân Âm có gọi điện thoại cho trợ lý hình như là cô trợ lý sáng nay nàng gặp, để trợ lý tìm một bảo mẫu và một tài xế đến nhà.
Thi Nam Bắc nghe nói một lúc, nàng không nghe nữa, đi chọn khăn tắm và bàn chải đánh răng, cúp điện thoại cũng không thấy Thi Nam Bắc quay lại thì đã thấy Thi Nam Bắc đã chạy tới đầu kia của dãy hàng ngồi xổm ở đó và chọn một chiếc khăn.
Triệu Tuân Âm đang định bước tới, nhưng khi cô quay lại, hai cô gái phía sau mặc dù đang đeo khẩu trang, nhưng hai cô gái đó chắc chắn là người hâm mộ lớn nhất của Triệu Tuân Âm.
Đang muốn rời đi, hai cô gái tiến lên hỏi Triệu Tuân Âm: "Chị là Triệu Tuân Âm à?"
Triệu Tuân Âm có chút ngạc nhiên là mình lại bị nhận ra ở đây. Cô sửng sốt một chút, nhưng thấy hai cô gái rất im lặng, không làm phiền người khác, cô liền vui vẻ thừa nhận.
“Là tôi.”
Hai cô gái nghe thấy Triệu Tuân Âm thừa nhận, bọn họ hưng phấn gần như hét lên. Triệu Tuân Âm đeo khẩu trang, làm động tác "suỵt" với bọn họ, dùng giọng nói ôn nhu nói: "Tôi ra ngoài mua đồ. Hành trình được giữ bí mật, xin vui lòng đừng nói cho ai biết, được không?"
Đối mặt với Triệu Tuân Âm dịu dàng và đáng yêu như vậy, không có lý do gì mà hai cô gái lại từ chối, gật đầu cẩn thận nói: "Dạ, chúng em sẽ không nói cho ai biết! Em đã thích chị nhiều năm rồi, Triệu Tuân Âm ảnh hậu đại nhân, chị có thể cho em chữ ký của chị được không?
Triệu Tuân Âm cười nói: “Đương nhiên là vinh dự của tôi.”
Sau đó, cô nhận lấy thỏi son được cô gái đưa: “Xin lỗi, em không biết sẽ gặp được chị ở đây! Em không mang theo bút và giấy. Nên chị hãy dùng thỏi son yêu thích của em để ký lên quần áo của em nhé! " Cô gái nói với đôi mắt long lanh.
Triệu Tuân Âm mỉm cười, hào phóng cầm thỏi son lên và ký tên vào quần áo của hai cô gái một cách lạnh lùng và xinh đẹp. Sau khi nhận được chữ ký, hai cô gái vui vẻ rời đi, còn vừa đi vừa ngoảnh lại.
Triệu Tuân Âm đợi bọn họ đi xa mới đi về phía Thi Nam Bắc, lúc nàng còn đang chọn khăn tắm, cô đi ngang qua, liền nghe thấy Thi Nam Bắc ngồi xổm ở đó, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Cái nào tốt hơn, khăn vuông màu xanh hay khăn dài màu hồng? Chiếc màu xanh lam trầm buồn, chiếc màu hồng tươi tắn dễ thương. Haizz, trẫm thích cả hai ái phi, làm sao trẫm chọn được đây?"
Triệu Tuân Âm: "..."
Bạn nhỏ cũng lắm trò thật đấy.
Cô đứng ở phía sau Thi Nam Bắc, nhại giọng, bắt chước giọng nói của ảnh hậu trong bộ phim cô quay lúc trước, lạnh lùng ngạo mạn nói: “Theo ý kiến của các ái khanh, trẫm đành phải lấy hết vậy.”
Thi Nam Bắc đang đóng phim một mình, đột nhiên nghe thấy một giọng nói phía sau, còn tiếp nối đoạn diễn của nàng, nàng sợ đến mức ngồi xuống đất, quay lại với khuôn mặt đỏ bừng và phát hiện ra rằng người đang đứng sau lưng mình. Người đó không phải ai khác mà là Triệu Tuân Âm?
Chuyện gì đang xảy ra với người này vậy? Ở tuổi này vẫn còn nghe lén nàng à?
Nàng tức giận nói: "Ái phi đang làm gì vậy? Định uy hϊếp trẫm à?"
Triệu Tuân Âm không có thoát vai, trên mặt vẫn là vẻ mặt nghiêm túc, cô thật sự rất sủng ái Thi Nam Bắc, ở nơi công cộng coi bản thân như thê thϊếp, không màng hình tượng gì mà hành lễ: “Bệ hạ, thần thϊếp mới là thê tử thật sự của người, không phải phi tần vô liêm sỉ bên ngoài.”
Đây là lần đầu tiên Thi Nam Bắc diễn chung với người khác, điều này khiến niềm đam mê diễn xuất trong lòng nàng vô cùng hưng phấn: “Trẫm đương nhiên biết hoàng hậu là chính thất, ừm là chính thất."
Khóe miệng Triệu Tuân Âm vốn đã giương lên trong chiếc khẩu trang, nhưng cô vẫn không nỡ buông bỏ vẻ nghiêm túc gượng ép của Thi Nam Bắc, tiếp tục nói: “Hoàng thượng đang do dự không biết nên chọn phi tử nào sao?"
Thi Nam Bắc nói, nhớ tới vừa rồi mình đang loay hoay chuyện gì, kéo Triệu Tuân Âm ngồi xổm xuống, nhìn các loại khăn tắm trên kệ rồi thở dài: “Chỉ là trẫm không biết nên chọn thế nào thôi."
Triệu Tuân Âm nhìn những chiếc khăn tắm, rồi nhìn khuôn mặt nhăn nheo của Thi Nam Bắc, không chút do dự nói: "Thần thϊếp nghĩ hoàng thượng cũng có thể nhận tất cả."
“Lấy hết à?” Thi Nam Bắc sửng sốt một chút, ngơ ngác nói: “Không phải quá lãng phí sao?"
Triệu Tuân Âm, người giàu có và quyền lực, mỉm cười nói với nàng: "Hoàng thượng là vua của một nước. Đương nhiên, đương nhiên phải trải hết gió sương, không nên bên trọng bên khinh."
Thi Nam Bắc: "..."
Nghe được lời này, nàng cảm thấy rất vui mừng, giống như thật sự là hoàng đế trên vạn người, vì vậy Thi Nam Bắc xua tay nói: "Được rồi, lấy hết đi!"