Thanh Phong Chẩm Minh Nguyệt

Chương 29

Dịch: Sắc - Cấm Thành.

Lý Sách thấy sắc mặt của Dư Thanh Yểu trở nên tốt hơn thì đứng dậy đi ra ngoài, để lại cả căn phòng cho Dư Thanh Yểu chải đầu rửa mặt.

Mấy ngày nay đã quen với việc tự mình làm, động tác của Dư Thanh Yểu rất nhanh, sau khi rửa mặt xong thì thay y phục và trang điểm cũng không mất tới hai khắc* đồng hồ.

*Một khắc bằng 15 phút, hai khắc là 30 phút.

Đợi nàng nhìn thấy dung mạo rạng rỡ của mình trong gương, không còn mệt mỏi nữa, càng quan trọng hơn chính là sau khi phủ phấn lên thì dấu vết trên cằm cũng không còn rõ nữa, lúc này nàng mới mở cửa phòng ra lần nữa.

Phúc Cát đi vào vấn an trước, sau đó bày từng món đồ ăn sáng từ hộp đồ ăn hai tầng bằng gỗ tử đàn ra.

Hai bát cháo ngô bách hợp được nấu đặc sệt, mấy đĩa thức ăn nhỏ, ngoài ra còn có thêm một đĩa bánh bạch ngọc nóng hổi.

Phúc Cát vừa thu hộp đồ ăn lại vừa không nhịn được mà lắm mồm nói một câu, ra vẻ tiếc nuối nói: "Nếu hôm nay Vương phi dậy sớm một chút, còn có thể nhìn thấy tư thế oai hùng khi bắn Ngũ Tinh Liên Châu tiễn của điện hạ đấy!"

Dư Thanh Yểu lớn lên ở Dao thành, trong Dao thành có nhiều người nhà của võ tướng trong quân, đám nam tử cũng thường dựng bia ở những vùng đất trống để luyện bắn tên, cho nên tất nhiên là Dư Thanh Yểu cũng từng nghe qua chỗ lợi hại của Ngũ Tinh Liên Châu tiễn.

Những người dám bắn Ngũ Tinh Liên Châu tiễn chắc chắn là người có lực khống chế siêu mạnh, như vậy mới có thể đồng thời liệu tính được phương hướng, tốc độ và độ chuẩn tâm bia của nhiều mũi tên.

Mà nghe nói ở Đại Chu chỉ từng nghe thấy Trấn Quốc Công Từ Mặc có bản lĩnh nắm bắt tuyệt kỹ Ngũ Tinh Liên Châu tiễn này, thậm chí phụ thân của Dư Thanh Yểu cũng không theo kịp.

Nàng hết sức tò mò, rõ ràng Tần Vương chưa từng ra chiến trường, hắn học được bản lĩnh này từ đâu, cho nên không được tận mắt chứng kiến cũng vô cùng tiếc nuối: "Sớm biết ta đã dậy sớm hơn một chút rồi."

"Nếu như nàng muốn xem thì lúc nào cũng có thể xem, chỉ sợ dậy sớm nữa thì cả ngày nàng đều không có tinh thần mất."

Lý Sách đi từ bên ngoài vào, Phúc An đi theo đằng sau hắn.

"Thần thϊếp chỉ là nhất thời chưa kịp thích ứng, nếu như sau này có thể hình thành thói quen dậy sớm chắc chắn sẽ có thể dậy được." Dư Thanh Yểu không đủ tự tin, càng nói giọng càng nhỏ.

Nàng cũng không biết mỗi ngày mấy giờ Lý Sách dậy, nếu như vào giờ mão trời còn chưa sáng đã dậy, vậy thì nàng đúng thật là không thể bảo đảm bản thân có thể vui vẻ ngoan ngoãn ngủ dậy được.

Lý Sách không tiếp tục làm khó nàng về vấn đề thức dậy nữa mà vẫy tay với nàng: "Vẫn ngồi xuống ăn cơm trước đi đã."

Dư Thanh Yểu ngoan ngoãn ngồi xuống một bên khác của bàn.

Trên chiếc bàn vuông khảm hoa mai bằng xà cừ, hai người mỗi người một bên, lúc ăn cơm yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có tiếng đũa ngọc chạm nhẹ trên thành bát.

Dư Thanh Yểu không biết quy tắc lúc ăn cơm của Lý Sách là gì, chỉ sợ làm phiền hắn nên không dám phát ra một chút tiếng động nào.

Có điều, mặc dù không giao tiếp bằng lời nói nhưng có những lúc, đũa ngọc của hai người đều đưa về phía một đĩa thức ăn.

Lúc này tự nhiên ánh mắt sẽ hướng về nhau, mặt mày Lý Sách cong cong, thu đũa ngọc lại, ra hiệu cho nàng gắp trước.

Dư Thanh Yểu biết lúc này khiêm nhường sẽ chỉ tốn thêm thời gian, bèn vội vàng gắp một đũa, cúi đầu tiếp tục ăn.

Dưa leo muối phát ra những âm thanh giòn giã giữa hàm răng của nàng, nghe âm thanh kia liền biết món ăn lần này muối rất thành công.

Thấy Dư Thanh Yểu ăn ngon, Lý Sách cũng nếm thử một miếng.

Quả thực là chua cay đậm vị, giòn ngon vừa miệng.

Sau đó Dư Thanh Yểu gắp món nào, Lý Sách cũng gắp món đó, đến cả bánh bạch ngọc cũng ăn theo hai ba miếng.

Phúc Cát ở đằng sau thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc, liên tục nháy mắt ra hiệu với huynh trưởng của mình.

Hôm nay khẩu vị của điện hạ thật sự là quá tốt rồi.

Mặc dù Phúc An cũng kinh ngạc như vậy, nhưng tốt xấu gì thì tính cách của hắn cũng trầm ổn hơn, cho nên mới khinh thường Phúc Cát ngạc nhiên đến mức làm quá lên như vậy, chỉ là đúng lúc đặt chiếc khăn đã ấm từ lâu vào trong khay đưa lên mà thôi.

Đợi hai người đều ăn xong rồi, Lý Sách đặt đũa ngọc xuống trước, mở miệng nói: "Trước đây ta rất ít khi ăn bữa sáng cùng với người khác."

Dư Thanh Yểu không khỏi cảm thấy kỳ lạ, Hoàng đế Hoàng hậu đều ở đây, tại sao hai mươi năm nay Lý Sách và bọn họ không thường xuyên ăn sáng cùng nhau?

Đến cả Lý Duệ cũng sẽ có lúc vội vàng vào cung để dùng bữa sáng với Tề Quý phi, cho nên chắc chắn không phải là quy tắc đặc biệt ở trong cung.

Nàng chỉ có thể cẩn thận hỏi: "Điện hạ không thích dùng bữa cùng người khác sao?"

"Vậy thì cũng không phải." Lý Sách dùng khăn lau chùi các ngón tay, rũ mi mắt xuống, giống như đang suy nghĩ xem nên trả lời thế nào mới thích hợp: "Chỉ là lúc trước..."

Ngày hắn còn rất nhỏ, hễ Minh Thuần đế và Trần Hoàng hậu ở cùng một chỗ thì chắc chắn sẽ cãi nhau, có lúc là Hoàng đế không vui, có lúc là Hoàng hậu khó chịu ra mặt, cho nên từ trước đến nay ba người bọn họ không hợp ngồi cùng một bàn.

Lúc đó hắn thậm chí còn có chút chán ghét việc ăn cơm.

Còn bắt đầu chuyển biến tốt lên từ lúc nào?

Hình như là sau khi đệ đệ Lý Tường ra đời, quan hệ của Minh Thuần đế và Trần Hoàng hậu mới dịu đi rất nhiều, nhưng hắn lúc đó đã quen một mình từ lâu rồi.

Càng không cần có người bầu bạn.

"Thật ra cũng không có gì." Lý Sách dùng nước trà xanh để súc miệng, dừng chủ đề này lại.

Chuyện cũ đã không còn quan trọng nữa rồi, hiện tại cũng không nhất thiết phải nhắc lại, chỉ là đúng lúc này hắn chợt nhớ tới thôi.

Đối với người có trí nhớ quá tốt mà nói, có những hồi ức chính là gánh nặng không có cách nào vứt bỏ được.

May mà Dư Thanh Yểu không giống như Trần Hoàng hậu, ở cùng nàng không có chút áp lực nào, hơn nữa khẩu vị tốt của nàng cũng vô tình ảnh hưởng tới hắn, có thể nói từ sau khi hắn bước vào Lang viên tới nay, chưa có một ngày nào khẩu vị tốt như vậy.

"Lúc trước ta không cảm thấy ăn cơm một mình và hai người cùng ăn có gì khác biệt." Lý Sách tay chống lên cằm, đôi mắt dịu dàng nhìn nàng: "Có điều, giống như lúc trước nàng nói, không thử thì cũng không biết được rốt cuộc là ta có thích hay không."

Ánh ban mai dịu dàng ngoài cửa sổ, chiếu lên làn da trắng như ngọc của hắn, đôi mắt đen tuyền như ngọc trai đen thượng hạng, lấp lánh rạng ngời, vốn dĩ hắn sinh ra đã có vẻ ngoài đẹp đẽ, lúc này lại giống như mang theo sự mê hoặc, khiến trái tim của Dư Thanh Yểu cũng có chút rung động.