Thanh Phong Chẩm Minh Nguyệt

Chương 25

Dịch: Sắc - Cấm Thành.

Sáng sớm hôm sau.

Chòm sao cùng trăng khuyết đã lặn đi, mặt trời buổi sớm dần dần nhô lên.

Nước mưa đọng lại trong sân đêm qua đã bốc hơi gần hết, không khí oi bức bị gió nhẹ thổi vào trong điện.

Màn che khẽ phất lên, làm tấm rèm ngọc trai khẽ lay động.

Dư Thanh Yểu đang ngủ say trong ổ chăn thì chợt cảm thấy chóp mũi hơi ngưa ngứa, dường như màn giường vẫn chưa khép lại, để những sợi bông bay theo chiều gió từ bên ngoài cửa sổ vào.

Nàng nhăn mũi lại, dùng sức rút tay từ trong chăn mỏng vung ra.

Cánh tay mới vung được một nửa thì cổ tay đã bị cản trở, ngưng lại giữa không trung, không thể cử động.

Nàng chỉ có thể nỉ non một câu: "Ngứa."

Chỉ là nàng có than vãn cũng không thể làm dịu đi cảm giác ấy chút nào, trong lòng Dư Thanh Yểu tủi thân nhưng đôi mắt vẫn không muốn mở ra, chỉ là hơi nhíu mày lại, hai má cũng phình ra tỏ vẻ phụng phịu, không biết là đang tức giận với ai ở trong giấc mơ.

Lý Sách vô thức thả nhẹ hơi thở, lúc này một tay hắn đang tì lên gối đầu, một tay khác vừa mới đưa qua nắm lấy cổ tay của Dư Thanh Yểu, tất cả đều xảy ra rất chóng vánh.

Dư Thanh Yểu đột nhiên giơ tay lên, hắn cũng bất chợt phản ứng theo.

Hiển nhiên là Dư Thanh Yểu vẫn đang trong giấc mơ không cố ý “tập kích” hắn, nhưng khả năng phản ứng mà hắn luyện được trong nhiều năm vẫn khiến hắn bóp chết “mối đe dọa” trong tầm kiểm soát của mình trước tiên.

Đây chỉ là một chiếc cổ tay nhỏ nhắn ấm áp, mang theo hơi ấm từ trong chăn ra, khác hẳn nhiệt độ cơ thể của hắn vừa tắm xong.

Mạch đập vẫn đang rung khe khẽ trong lòng bàn tay , từng nhịp từng nhịp.

Mà giờ khắc này chủ nhân của cổ tay lại không chút cảm giác, vẫn ngủ say sưa, mái tóc bồng bềnh đen nhánh tùy ý xõa ra một bên giường, gương mặt nhỏ nhắn trắng sứ như được thoa phấn vùi trong lớp chăn, làn da được được mái tóc dài như gấm kia tôn lên càng thêm vẻ trong trẻo và rạng rỡ, tựa như quả đào căng tròn mọng nước, khiến người ta thèm muốn. Cùng với hơi thở đều đặn của nàng, hàng lông mi dày che trên đôi mắt của nàng rung rung, giống như hai chiếc quạt lông vũ, nhẹ nhàng cọ lên trái tim người ta.

Lý Sách vốn dĩ muốn thu ánh mắt không thích hợp này lại, nhưng lại vô tình thất thần.

Từ nhỏ đã sống ở chốn kinh đô phồn hoa nhất, hắn từng gặp không ít mỹ nhân trang điểm lộng lẫy tao nhã trong yến hội, cũng từng nhìn thấy những quý nữ hoàn mỹ từ đầu tới chân, không thể bới móc được chút điểm nào không ổn dạo chơi trong hoa viên. Nhưng các nàng ấy dù đẹp đến đâu cũng giống như những trang sức tinh xảo đặt trong vách ngăn vậy, không thể khơi dậy chút cảm xúc nào của hắn. Nhưng hết lần này tới lần khác thiếu nữ y phục xộc xệch, ngủ say xưa trên giường không chịu tỉnh, cũng không mang theo chút phòng bị nào này lại khiến hắn mất lễ độ.

Nín thở trong thời gian dài khiến hắn cảm thấy l*иg ngực ngột ngạt đến đau đớn, giống như bị ném vào một cái lò luyện đan kín mít, cả người bị ngọn lửa cháy bừng bừng thiêu đốt, cuối cùng sức nóng tụ lại ở đan điền, hơi nóng cuồn cuộn không ngừng thấm vào xương máu, khiến nhiệt độ cơ thể bị nước ấm lấy đi lại tràn về, thậm chí còn cao hơn trước.