Thanh Phong Chẩm Minh Nguyệt

Chương 22

Dịch: Sắc - Cấm Thành.

Hai người tiếp tục thắp mấy ngọn đèn Khổng Minh còn lại, chín mươi chín ngọn đèn Khổng Minh theo nhau bay lên bầu trời đêm.

Mây mỏng vờn quanh, bầu trời đêm u ám được những ngọn đèn thắp sáng. Đèn Khổng Minh như ánh sao ngược dòng, từ từ hòa vào dải Ngân Hà.

Nếu như mọi lời cầu nguyện đều được ông trời nghe thấy thì chắc hẳn trên đời này sẽ chẳng còn điều gì phiền não nữa.

Nhưng thực tế là, người có lý trí đều hiểu rõ đây chẳng qua chỉ là một cách tự an ủi bản thân nhưng đôi khi những thứ an ủi này cũng rất có ích.

Phúc An và Phúc Cát bận bịu thu gom thanh trúc, dây thừng và bút mực dùng thừa xung quanh lại mang đi cất. Dư Thanh Yểu và Lý Sách thì cùng bưng tách trà nóng ngồi trên bậc thềm nghỉ ngơi, Tôn bà tử còn mang một đĩa bánh hoa hải đường vừa hấp xong, tỏa ra hương thơm ngọt ngào.

Bữa tối Dư Thanh Yểu thấy không ngon miệng nên ăn ít, Tôn bà tử cân nhắc thấy làm đèn Khổng Minh là một việc rất tốn thể lực, nhọc công làm lâu như vậy chắc hẳn nàng cũng thấy đói rồi nên lúc này mới bưng lên.

Nhắc tới đây mới nhớ, kể từ khi Dư Thanh Yểu cùng mọi người xử lí hai khoảng đất ở tiền viện kia xong thì người trong Lang viên trừ Xuân Đào ai ai cũng yêu quý Dư Thanh Yểu vô cùng.

Tôn bà tử và Thường bà tử cũng thấy Tần Vương dung túng cưng chiều Vương phi nên theo đó mà tôn trọng Dư Thanh Yểu hơn mấy phần, càng tận tâm chăm sóc nàng hơn.

Dư Thanh Yểu cười tủm tỉm cảm ơn Tôn bà tử, tự tay nhận lấy bánh hoa hải đường.

Nguyên liệu nấu ăn trong Lang viên không phong phú nên sau khi Tôn bà tử và Thường bà tử học được cách tự trồng rau quả tại chỗ từ Dư Thanh Yểu cũng bắt đầu nhổ bớt hoa cỏ trong viện đi. Bọn họ vừa nhổ vừa than thở chưa kịp phơi khô một ít hoa sơn trà mà Thất Công chúa lại đến trước rồi, cũng may vẫn còn dư lại vài cây hoa hải đường rất to, hoa chen nhau đua nở cảm giác không bao giờ hái hết được, khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu.

Bánh hoa được làm từ hoa hải đường và bột gạo được giã nhuyễn rồi nặn thành hình tròn đem đi hấp chín, cũng không có gì quá phức tạp, không được xem như tinh xảo nhưng may mà hợp thời tiết nên cũng xem như có lịch sự có tao nhã.

Dư Thanh Yểu cũng ngại ăn một mình trước mặt Lý Sách, bèn đẩy cái đĩa đến bên cạnh Lý Sách, tha thiết hỏi hắn: “Điện hạ có muốn ăn một chút không?”

Lý Sách vừa được nàng khen dịu dàng yêu chiều lúc này không từ chối mà lấy một miếng bánh ở hàng trên.

Khuôn mặt Dư Thanh Yểu đều ánh lên nét cười, cứ như được Lý Sách nể mặt với nàng đó là một niềm vui cực kỳ lớn vậy.

“Trước đây mỗi khi cha không bận rộn thì mỗi bữa cơm đều sẽ chạy về nhà ăn cùng thϊếp, cha thường nói người một nhà là phải luôn ăn cơm cùng nhau.”

Lý Sách vừa mới cắn một cái bánh hoa hải đường nghe thấy thế thì quay mặt sang: “Là vậy à?”

Dư Thanh Yểu vẫn còn đang nhớ đến bóng dáng của cha, bị Lý Sách đặt bất thình lình đặt câu hỏi như thế thì ngơ ngác: “Cái gì?”

“Ở những nhà bình thường, người trong nhà sẽ ăn cơm cùng nhau sao?” Lý Sách nghiêm túc nhìn nàng đặt câu hỏi, gương mặt như bạch ngọc không biểu hiện chút cảm xúc nào, chỉ là câu hỏi này ít nhiều cũng để lộ cảm giác như hắn đang tò mò về một chuyện nằm ngoài nhận biết của bản thân. Truyện đã được Sắc - Cấm Thành dịch và đăng full tại Sắc - Cấm Thành. Mọi thắc mắc xin vui lòng liên hệ qua fanpage nhóm dịch cùng tên

Từ thuở nhỏ Dư Thanh Yểu đã không còn mẹ nhưng cũng đã từng được nhìn thấy cảnh gia đình hàng xóm cùng nhau trải qua ngày lễ ngày Tết, phụ mẫu huynh đệ tỷ muội đều có mặt, cả nhà náo nhiệt ồn ào. Nàng cũng từng mơ ước về một cuộc sống như thế nhưng tiếc là thời gian Minh Uy Tướng quân dành cho nàng không quá nhiều, cả năm cộng lại cũng ít đến đáng thương.

Nhưng nàng vẫn gật đầu một cách khẳng định: “Đúng vậy.”

Lý Sách nghe nàng nói thế chợt như nghĩ đến gì đó, bỗng buông mí mắt xuống. Chiếc bánh hoa hải đường chỉ cắn được một miếng vẫn được cầm trên hai đầu ngón tay nhưng hắn không đυ.ng vào nữa.

Dư Thanh Yểu chợt nhớ tới Lý Duệ đã từng kể một số chuyện về Lý Sách cho nàng nghe. Bởi vì được lập làm Hoàng Thái tử khi còn bọc trong tã lót nên từ nhỏ Lý Sách đã có người dạy dỗ riêng, đến năm mười tuổi đã chuyển đến Đông Cung, từ đó có cung điện và thuộc quan* của riêng mình.

*Thuộc quan: ý chỉ những quan lại dưới quyền.

Thế nên hắn khác với người em trai ruột vẫn luôn được Trần Hoàng hậu nuôi dạy bên người là Tề Vương Lý Tường. Hắn rất hiếm có cơ hội được gặp mặt mẹ ruột nên trong cung thường truyền tai nhau tin đồn rằng hai mẹ con Hoàng hậu và Thái tử không thân thiết.

Về phần Hoàng đế vốn đã bộn bề đủ thứ việc từ triều chính cho đến hậu cung, làm sao được như phụ thân ở những gia đình bình dân, chịu dành thời gian ra để chăm sóc con cái.

Nói như thế thì Lý Sách và nàng cũng được coi như là người cùng cảnh ngộ.

Dư Thanh Yểu rũ mắt, tay vừa nhẹ nhàng đưa bánh hoa hải đường đến bên miệng vừa nhỏ giọng hỏi: “Sau này thần thϊếp có thể cùng dùng bữa với điện hạ không?”

Nàng đến Lang viên đã lâu nhưng Lý Sách vẫn chưa cùng nàng dùng bữa bao giờ. Buổi sáng Dư Thanh Yểu dậy trễ không kịp ăn sáng cùng Lý Sách, đến trưa thì đều là Phúc Cát tự mình đưa đến phòng cho nàng. Dư Thanh Yểu đã từng hỏi Phúc Cát, Phúc Cát chỉ nói là những lúc điện hạ đọc sách thường sẽ quên mất giờ giấc, sợ nàng đói nên dâng bữa trưa lên cho nàng ăn trước. Truyện đã được Sắc - Cấm Thành dịch và đăng full tại Sắc - Cấm Thành. Mọi thắc mắc xin vui lòng liên hệ qua fanpage nhóm dịch cùng tên

Thời gian của bọn họ thường không trùng khớp nên vẫn chưa dùng bữa chung lần nào.

Lý Sách khẽ “ừm” rồi cười nói: “Chỉ là ta dậy rất sớm đó.”

Dư Thanh Yểu nuốt bánh hoa hải đường trong miệng rồi vội vàng nghiêng đầu qua chỗ khác, xấu hổ nói: “Thật ra thì điện hạ cũng có thể gọi ta dậy.”

Cả đời nàng chỉ có một thói hư tật xấu duy nhất là chuyện ngủ nướng này, thường rất hay ngủ quên.

Lúc còn ở Dư phủ nàng đã phải dặn dò Tri Lam nhớ gọi nàng dậy để tránh cho Dư lão phu nhân bắt thóp nàng. Nhưng lần này Tri Lam không theo nàng đến Lang viên, mà nàng lại không thể trông cậy vào Xuân Đào được, còn Lý Sách thì lại dung túng nên ngày nào nàng cũng ngủ đến khi mặt trời lên cao ba sào mới chịu dậy.

Truyện đã được Sắc - Cấm Thành dịch và đăng full tại Sắc - Cấm Thành. Mọi thắc mắc xin vui lòng liên hệ qua fanpage nhóm dịch cùng tên

Mặc dù Dư Thanh Yểu thấy xấu hổ nhưng vẫn gật đầu vô cùng nghiêm túc: “Nếu có người gọi thì thϊếp nhất định sẽ dậy được.”

Lý Sách thấy Dư Thanh Yểu thật sự nghiêm túc, đành đồng ý với nàng một tiếng “được”.

Con chữ nhẹ nhàng bật ra, vị ngọt của bánh hoa hải đường lan tràn trên đầu lưỡi như cánh hoa bồ công anh bị gió thổi tung bay mang theo vị ngọt xâm lấn khắp mọi ngóc ngách.

Hắn từ từ ăn từng miếng bánh hoa hải đường trong tay như muốn kéo dài vị ngọt thêm lâu hơn.

“Sáng mai ta sẽ cho người đi mua bánh bạch ngọc làm bữa sáng cho nàng.”

Mặc dù Dư Thanh Yểu ăn bánh hoa nhưng trong lòng nàng thì bánh bạch ngọc vĩnh viễn luôn xếp cao hơn một bậc. Nàng nghe vậy thì không nhịn được cong môi, đôi môi đầy đặn như đóa hoa anh đào hé mở để lộ hàm răng trắng muốt như vỏ ngọc trai, khiến sự vui mừng vốn được giấu bên trong hiện rõ.

Lý Sách nghiêng mặt sang bên, con ngươi đen láy chăm chú ngắm nhìn lúm đồng tiền trên má nàng.

Hay là sáng ngày mai luyện cung xong hẵng gọi nàng dậy, cơ thể vẫn còn đang phát triển nên ngủ muộn chút cũng không sao, lúc đó cũng vừa vặn người ra cung đã mua xong đồ trở về.

Ngày mai…

Lý Sách nghĩ đến hai chữ này không khỏi nhoẻn miệng mỉm cười.

Chỉ vài câu nói của Dư Thanh Yểu thôi nhưng lại khiến hắn có một sự trông đợi đến kì lạ với ngày mai.