Thanh Phong Chẩm Minh Nguyệt

Chương 19: Dấu vết

Đôi tay kia chỉ nhẹ nhàng khoác lên bờ vai nàng, không hề dùng sức, vì vậy không thể nhận ra là từ chối hay là đồng ý.

Dư Thanh Yểu sững người đứng yên tại chỗ.

Cách lớp vải đã thấm ướt nước mưa, nàng vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay Lý Sách.

Giờ nàng mới nhận ra mình đã lạnh cóng, mà hơi ấm của Lý Sách khiến nàng vô cùng ấm áp.

Thậm chí, nỗi lòng đang tràn đầy bất an cũng dần dần bình tĩnh lại.

Dư Thanh Yểu lại nắm chặt lấy vạt áo bên hông Lý Sách, gấm vóc trơn bóng có hơi lạnh lẽo, khuôn mặt lạnh băng của nàng dính sát vào l*иg ngực hắn, nàng cứ áp chặt vào đó, tựa như đang giở trò chơi xấu, mắt điếc tai ngơ với tiếng ồn ào xung quanh.

Tư thế gần gũi thân mật như vậy đối với đôi phu thê vừa mới thành hôn, còn khá xa lạ với nhau mà nói là vô cùng đột ngột.

Nhưng Lý Sách cũng không thấy ác cảm với hành động của nàng, chỉ là ngay lúc nàng không quan tâm điều gì mà chui thẳng vào l*иg ngực mình thì hắn có chút lơ đãng.

Nói ra thì cũng thật kỳ lạ, trước đây, trừ tỷ muội nhà hắn và cung nữ rót rượu trong buổi yến tiệc có thể lại gần hắn, thì đừng nói đến chuyện Dư Thanh Yểu ngang nhiên tựa vào người hắn như thế, ba bước chân đã là khoảng cách gần nhất.

Nếu gần hơn nữa sẽ khiến Thái tử không vui.

Lý Sách suy nghĩ trong chốc lát, nhưng vẫn buông hai tay xuống, cúi đầu nhìn mái tóc mượt như nhung của Dư Thanh Yểu.

Suy cho cùng thì Dư Thanh Yểu khác với những người khác, bọn họ đã thành thân, là phu thê với nhau, tựa lại gần nhau một chút cũng chẳng phải là chuyện gì đáng để quở trách.

Giống như phu thê phải ngủ trên cùng một chiếc giường vậy.

Người bình thường đều như thế, hắn cũng nên quen dần.

Thuyết phục chính mình xong, Lý Sách lại ngẩng đầu lên, nhìn về phương hướng Dư Thanh Yểu chạy tới, chăm chú lắng nghe qua màn mưa lất phất và bức tường đầu kia.

Nhưng đáng tiếc khoảng cách này có hơi xa để hắn có thể nghe thấy, chỉ có thể nghe được tiếng mưa dập gió vùi, không có âm thanh khác thường nào nữa.

"Vương phi sao vậy?" Phúc Cát giật nảy mình vì hành động liều lĩnh của Dư Thanh Yểu, càng khiến hắn ta giật mình hơn chính là Tần Vương cũng không đẩy Vương phi ra.

Phúc Cát hiểu rõ chủ tử mình thích và ghét cái gì, hắn ta cũng sợ hành động này của Dư Thanh Yểu sẽ khiến Tần Vương không vui nên vội vàng ngẩng đầu nhìn lên trời, chủ động tìm ra một lý do cho Dư Thanh Yểu: "Ôi trời chắc là Vương Phi đã bị tiếng sấm dọa sợ, hay là để nô tài dặn dò Thường ma ma nấu một chén canh an thần mang tới đây nhé."

Phúc An không nói gì, chỉ quay lại thuần thục tát Phúc Cát cái đốp, tiếng vỗ vào đầu kêu vang dội.

Phúc Cát lập tức rít lên đầy tủi thân, sau đó thì bị huynh trưởng của mình lôi đi.

"Sao lại đánh đệ, đệ nói gì sai sao?"

Nhờ nhiệt độ ấm áp của Lý Sách mà Dư Thanh Yểu cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, đúng lúc nghe thấy Phúc An đang dạy dỗ Phúc Cát không có mắt nhìn, tiếng bước chân của hai người còn nhanh hơn cả tiếng cơn mưa rào, trong chốc lát đã không còn nghe thấy nữa.

Mưa ngày càng lớn, giống như nhịp trống dồn dập, lại tựa như tiếng tim nàng đập ngày càng rõ ràng.

Dư Thanh Yểu lúng ta lúng túng lại níu chặt lấy vạt áo bên hông Lý Sách, lúc này buông cũng không được mà cứ giữ lấy cũng không xong, thật sự là không biết phải làm sao.

Vừa rồi nàng bị ma quỷ dẫn đường hay sao mà lại nhào vào l*иg ngực Lý Sách.

"Lý Trình bắt nạt nàng sao?" Lý Sách cũng không để ý chuyện nàng vô lễ, mà lại quan tâm đến nguyên nhân.

Vừa rồi là Dư Thanh Yểu tiễn Lý Trình về, cho nên người đầu tiên mà Lý Sách nghĩ đến chỉ có thể là nó.

Vì Lý Trình nhỏ tuổi nhất, bình thường có hơi vênh váo, nhưng nó vẫn biết nhìn người để bắt nạt, không dám ức hϊếp đến Dư Thanh Yểu mới phải.

"Không phải." Dư Thanh Yểu vẫn chưa đến mức để Thập Hoàng tử gánh lấy cái tội này, cuối cùng đỏ mặt chui ra khỏi ngực Lý Sách, lắc lắc đầu.

"Chẳng qua thần thϊếp bỗng nhiên nhớ đến một vài chuyện trước đây, nhất thời cảm thấy khó chịu, xin điện hạ thứ lỗi."

Dư Thanh Yểu nói rất mơ hồ, vì sợ Lý Sách sẽ điều tra chi tiết.

Cho dù giữa nàng và Lý Duệ chẳng có gì cả, cũng chưa từng vượt qua phép tắc, nhưng chỉ hai câu nàng từng thích Lý Duệ, và đã từng muốn gả cho hắn ta cũng có thể mang tới tai ương ngập đầu cho mối nhân duyên vốn đã chẳng bền chặt giữa bọn họ.

Dư Thanh Yểu không dám lấy những thứ này để thăm dò Lý Sách, dù nhìn hắn có vẻ là một quân tử cao quý không so đo.

Nhưng ai có thể đảm bảo được là hắn không để ý.

Mặc dù Lý Duệ lấy Tri Lam ra uy hϊếp nàng, nhưng nếu như lần sau không gặp hắn ta, hắn ta chẳng thể đòi hỏi nàng làm cái gì, đương nhiên Tri Lam cũng sẽ tạm thời được bình an.

Còn về cách giải quyết thì nàng cũng chỉ có thể từ từ suy nghĩ thôi.

"Vậy hiện tại đã ổn rồi chứ?" Đôi mắt đen láy của Lý Sách rủ xuống, bên trong không chứa sự dò xét mà chỉ là sự quan tâm ân cần.

Đương nhiên hắn có thể nhận ra sự bất thường của nàng, nhưng cũng sẽ không vì bản thân tò mò mà cứ cố vặn hỏi nàng những chuyện nàng không muốn nói.

Dư Thanh Yểu không khỏi thở phào một hơi, cong môi nở một nụ cười nhàn nhạt: "Đa tạ điện hạ đã quan tâm, hiện tại thần thϊếp đã đỡ hơn nhiều rồi."

Vừa dứt lời, nàng cảm thấy nhiệt độ ở hai gò má lại tăng lên không ít.

Thật sự là nàng đã thấy đỡ hơn nhiều rồi.

Vùi trong l*иg ngực Lý Sách, hít hà mùi huân hương tùng trúc thanh nhã, cảm thấy giống như có thêm bao nhiêu gian khổ đi nữa thì cũng chẳng đáng nhắc tới, chỉ cần Lý Sách cất giọng nói ôn tồn nhẹ nhàng vỗ về nàng mấy câu, nàng đã như được sống lại lần nữa.

Chỉ là suy nghĩ khó hiểu này thật khiến người ta cảm thấy xấu hổ.

Lý Sách thấy nàng mỉm cười cũng khẽ cười: "Lúc về hãy bảo Phúc An mang cho nàng một chén canh an thần."

Đang nói đến Phúc An thì hai người vừa mới rời đi đã trở về, Phúc An cũng không để ý Dư Thanh Yểu vẫn đang còn ở bên cạnh, chắp tay bẩm báo với Lý Sách: "Điện hạ, vừa rồi Thái Cực cung gửi tin tức đến, hôm nay bệ hạ tái phát bệnh cũ."

Dư Thanh Yểu nghe xong thì ngây người.

Đây cũng là tin tức nàng nghe được từ chỗ Lý Duệ.

Nhưng Hoàng đế vẫn luôn khỏe mạnh, ở đời trước Dư Thanh Yểu chưa từng nghe nói ông ấy mắc bệnh khó chữa, có điều nghĩ đến việc tình hình sức khỏe của Hoàng thượng hẳn là được giữ bí mật, không để người ngoài biết cũng là chuyện bình thường.

Nghe Phúc Cát nói, đây là bệnh cũ của Minh Thuần đế.

Nếu đã là bệnh cũ, vậy thì chắc chắn thái y trong cung đã có sự chuẩn bị, sẽ không đến mức rối loạn.

Dư Thanh Yểu ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt của Lý Sách.

Lý Sách nhíu mày, che đi đôi mắt dịu dàng, ánh sáng mờ tối chiếu lên khuôn cằm có độ cong vừa phải của hắn, giống như ngọc quý cất giấu trong lớp vải, bao phủ lên đó một làn tối mờ.

"Biết rồi."

Hắn tùy ý trả lời một câu.

Dư Thanh Yểu không biết hiện tại Lý Sách có cảm xúc gì với Minh Thuần đế, đó là người đã tự tay nâng hắn lên chỗ cao tận trời, nhưng cũng là người tự tay đẩy hắn xuống vực sâu không đáy.

Là vua là cha, cũng có thể nắm trong tay sự sống chết của hắn.

Trong sách luôn nói, hoàng gia không có tình thân.

Người đứng ở vị trí cao phần nhiều đều là hạng người bạc tình bạc nghĩa, đã định trước phải cô độc một mình trên con đường đế vương của hắn.

Nhưng tính cách ôn hòa giống như Lý Sách, chắc chắn không thể nào làm nổi loại người bạc tình bạc nghĩa.

Minh Thuần đế đối xử không tốt với hắn, nhưng hắn vẫn sẽ bận tâm đến phụ thân mình.

Dư Thanh Yểu nghiêng đầu sang bên phải, ngước mắt lên nhìn Lý Sách, cẩn thận dè dặt an ủi: "Điện hạ đừng lo lắng quá, thái y trong cung chắc chắn sẽ hết lòng trị bệnh cho bệ hạ."

Lý Sách nghe ra được sự lo lắng trong giọng nói Dư Thanh Yểu dành cho mình, hàng lông mày giãn ra, để lộ đôi mắt mang theo ý cười dịu dàng: "Nàng nói đúng, dù có lo lắng, ta ở trong Lãng viên cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì."

Mặc dù Lý Sách vừa cười vừa nói, nhưng giọng nói lại khó mà che giấu được sự cô đơn, khiến Dư Thanh Yểu nghe mà thấy hơi khó chịu.

Nàng suy nghĩ trong chốc lát, chớp chớp mắt nói: "Nếu điện hạ có lòng, thật ra cũng có chỗ cho ngài ra sức."

Lý Sách nhìn nàng, với dáng vẻ xin lắng tai nghe.

Dư Thanh Yểu được hắn khích lệ, lỗ tai có hơi nóng lên, chậm rãi nói: "Trước đây thần thϊếp nghe nói ở Văn Hàm có một thư sinh, cha mắc phải bệnh lạ nhiều năm không chữa được, thư sinh đó thả chín mươi chín ngọn đèn Khổng Minh lên trời khấn cầu, sau này không ngờ chứng bệnh lạ của phụ thân hắn ta lại khỏi thật."

Trong mắt những nhà nho học đọc đủ loại kinh thư thì chuyện cầu khấn tin vào thần ma thế này toàn là những thứ xấu xa không có thật, Dư Thanh Yểu còn lo lắng Lý Sách sẽ không đồng ý, thậm chí còn sợ hắn sẽ cảm thấy đường đường là một thân vương, còn phải dựa vào cầu nguyện để làm việc thì đúng là quá hoang đường, vì thế mà giọng nói càng lúc càng nhỏ, gần như sắp đè nén trong cổ họng.

"Người đời luôn nói có lòng thành thì sẽ đạt được ước nguyện, không bằng tối nay điện hạ hãy thả đèn cùng với Vương phi, cầu nguyện cho bệ hạ cũng tốt."

Lý Sách nhìn vào đôi mắt trong trẻo xinh đẹp của Dư Thanh Yểu, giống như nhìn thấy một bầu trời đêm mùa hạ đầy sao, tràn đầy sức sống.

Nhưng hắn cũng biết, bầu trời đầy sao sáng này cũng dễ dàng bị mây mù che lấp, chỉ cần một chút khói mù thôi đã có thể khiến toàn bộ bầu trời sao này u tối.

"Được."

Hắn vừa nói xong từ đó, khóe mắt Dư Thanh Yểu đã cong lên, nở một nụ cười ngọt ngào với hắn.

Thật đúng là má hồng hây hây, mi mắt tựa như vẽ, là dáng vẻ đẹp đẽ nhất của một cô nương mười lăm mười sáu tuổi.

Trước đây Lý Sách không hiểu vì sao nam tử hai mươi tuổi cập quan, nữ tử mười lăm tuổi cập kê, chênh lệch tuổi tác lớn vậy mà vẫn có thể thành hôn, nhưng sau khi nhìn Dư Thanh Yểu mới loáng thoáng hiểu được một chút.

Đại khái mười lăm tuổi là lúc những cô nương xinh đẹp yêu kiều nhất, bọn họ ngây ngô mà hồn nhiên, vẫn chưa hiểu rõ nhiều đạo lý trên thế gian này, càng không biết cũng có lúc bị người ta vừa ý nhan sắc cũng chẳng phải chuyện gì tốt lành.

Cũng không hiểu mắt nhìn giữa nam và nữ cũng có sự khác biệt.

Ví dụ như Lý Sách bây giờ, ánh mắt đã rời khỏi nụ cười của nàng mà lùi xuống phía dưới.

Trong cơn mưa lun phun mọi thứ đều mù mịt, chỉ có khóe môi Dư Thanh Yểu là đỏ thắm, hai khóe môi đầy đặn giống như loài quả mọng nhiều nước, dụ người ta đến hái.

Hắn ép buộc chính mình lại dời mắt xuống thêm nữa.

Xuống dưới chính là khuôn cằm hơi đưa lên của Dư Thanh Yểu, đường cong mượt mà, làn da sáng bóng, giống như ánh trăng sáng trong chiếu rọi trên mặt tuyết, chỉ là ở giữa có vài dấu vết màu đỏ nhạt, phá vỡ sự hài hòa.

Lý Sách nhấc tay lên, ba ngón tay khẽ giữ lấy cằm Dư Thanh Yểu, ngón tay cái khẽ cọ qua, nhưng lại không thể xóa bỏ vệt đỏ gai mắt như mong muốn.

Đây không phải là vết bẩn.

Lý Sách dịch ngón cái ra, nhìn chằm chằm vào vệt đỏ đó hồi lâu, càng nhìn càng giống như vết bóp của ngón tay.

Nhìn góc độ này, không phải là chuyện Dư Thanh Yểu có thể tự mình gây ra được.

Dư Thanh Yểu không biết Lý Sách đang nhìn cái gì, chỉ là hành động khó hiểu của hắn khiến nàng lo lắng bất an, tựa như trong lòng đang ôm một con thỏ.

"Điện hạ."

Lý Sách lại ngước lên nhìn vào đôi mắt trong veo của Dư Thanh Yểu, trong đó chất chứa sự nghi hoặc, lo lắng và còn cả ngượng ngùng.

Hắn bỗng nhiên thả tay ra, dịu dàng nói: "Không sao, là do ta quá đường đột."

Dư Thanh Yểu chạm tay vào cằm, khó hiểu mà thử cọ cọ, tưởng mình đã dính phải thứ gì đó.

"Điện hạ, chắc là thần thϊếp đã dính phải thứ gì đó không sạch sẽ, để thần thϊếp đi rửa sạch trước nhé."

Lý Sách gật đầu: "Để Phúc Cát đi cùng nàng."

Đương nhiên Phúc Cát nghe theo lệnh của hắn.

Dư Thanh Yểu hành lễ với Lý Sách, mang theo Phúc Cát rời đi.

Đến khi Phúc Cát đưa Dư Thanh Yểu rời đi, lúc này Lý Sách mới sai bảo Phúc An ra ngoài hỏi chuyện thị vệ canh cổng bên ngoài.

Phúc An chạy về: "Điện hạ đoán không sai, vừa rồi đúng là có hai người vào Lãng viên, là Sở Vương."

"Lý Duệ." Lý Sách nhìn về phía đình viện bị bao phủ bởi làn mưa mù mịt, tròng mắt đen láy khẽ co lại, như đang suy nghĩ gì đó lẩm bẩm: "Rốt cuộc hắn ta tới đây là muốn làm cái gì?"