Thập Niên 70: Cẩm Nang Của Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 12

Thật ra thì Tôn Hồng Mai cũng cảm thấy những thứ này đã nhiều rồi. Nhà mẹ cô ta ở bên núi thôn họ Tôn, toàn thể sinh sống kém hơn thôn Bình An ở đồng bằng. Nhà họ Tôn có sáu đứa con, ba người chị đầu, chưa kiếm điểm công được mấy năm cho nhà đã ra ngoài. Hai người anh lại được cha mẹ chiều đến mức không chịu ra sức làm việc, cuộc sống của nhà họ Tôn kém nhất ở thôn họ Tôn.

Nếu không có sính lễ của ba người chị, hai người anh của Tôn Hồng Mai sẽ không thể nào cưới vợ. Sống như vậy, người nhà họ Tôn đừng nói ăn, còn ít khi được thấy mì sợi với trứng gà. Lập tức mang về hai nắm mì sợi và hai mươi quả trứng gà, nhiều hơn lúc ba người chị về lại mặt quá nhiều.

Mình mang nhiều đồ về như vậy, phải hãnh diện cỡ nào!

Sau khi Tôn Hồng Mai kích động một lúc, hơi lo lắng hỏi: “Nhưng vừa nãy mẹ về, trong tay cũng không có đồ.” Giờ mua còn kịp không, cho dù muốn mua, không có phiếu với tiền cũng mua không được nhỉ?

Lưu Chí Song cười: “Trong tủ của mẹ có.” Thấy cô ta hơi không tin, cậu ta ta lại nắm tay cô ta: “Mẹ sống tính toán tỉ mỉ, luôn nói với bọn anh rằng thép tốt nên dùng làm lưỡi dao, cho nên trong tủ của mẹ nhất định có những thứ này, không cần mua ngay.”

Bình thường trong tủ đã có mì sợi và trứng gà? Cô ta hoàn toàn không thể chấp nhận thực tế. Gia đình nông thôn nào không dùng trứng gà để đổi dầu muối, nhà ai không đổi lương thực loại tốt thành lương thực phụ để ăn nhiều hơn một khoảng thời gian!

Mẹ chồng lại đặt mì sợi và trứng gà trong tủ, có thể lấy ra bất cứ lúc nào! Nhưng mà sao mẹ không làm chút cho cô ta, nói cho cùng cô ta mới kết hôn ngày thứ hai!

Một chuỗi cảm thán khiến trong lòng Tôn Hồng Mai sôi trào mãnh liệt hơn, hoàn toàn khinh thường động tác nắn bóp tay mình của chồng, vô thức nói: “Nhà anh sống tốt thật đấy.”

Lưu Chí Song buồn cười buông tay vợ ra, đắc ý vỗ vai cô ta: “Gì mà nhà anh nhà em, đó là nhà chúng ta. Nhà chúng ta có bốn người lao động khỏe mạnh, chỉ có một đứa bé là Bảo Quốc. Nếu như không lấy nổi những thứ này, vậy thì sống kiểu gì.”

Đầy nhà không lấy ra được. Cô ta hơi khó hiểu hỏi: “Tại sao là bốn người lao động khỏe mạnh chứ?”

“Mẹ, anh, anh cả, chị dâu cả, không phải là bốn người sao? Đúng rồi, em đến rồi thì là năm người kiếm điểm công, chúng ta sẽ sống càng tốt hơn.”

Cô ta liên tục lắc đầu: “Anh và anh cả là người lao động khỏe mạnh, sao mẹ và chị dâu cả cũng xem là người lao động khỏe mạnh?” Người lao động khỏe mạnh một ngày mười điểm công, phụ nữ một ngày chỉ có tám điểm công.

Cậu ta đắc ý vểnh đuôi: “Để nuôi hai anh em, mẹ luôn xem mình là đàn ông để làm việc. Chị dâu cả ấy à.” Vẻ mặt của cậu ta hơi chế nhạo: “Chị dâu cả trẻ như vậy, cũng không thể không làm việc bằng mẹ chồng chứ, cho nên mẹ làm việc gì thì chị ấy cũng làm việc đó.”

“Bản lĩnh của chị ấy có thể so với mẹ sao? Cũng do anh cả thương vợ, bản thân làm xong việc lại lặng lẽ giúp chị ấy, lúc này mới không ai nhìn ra. Nhiệm vụ đã hoàn thành, đương nhiên đội sản xuất phải ghi điểm công cho chị cả như người lao động khỏe mạnh.”

Nói xong, sợ Tôn Hồng Mai có áp lực, cậu ta cố ý nhỏ giọng nói: “Em yên tâm, chờ em ra đồng, anh cũng giúp em.”

Cô ta tức giận, trong nhà đã có thể cầm ra mì sợi và trứng gà bất cứ lúc nào, vẫn để con dâu ra đồng kiếm điểm công, thiếu hai điểm công đó sao? Kiếm điểm công thì thôi, ở nhà mẹ cô ta cũng phải ra đồng, nhưng mà phải làm việc như đàn ông là sao?

Nhóm dịch: Nhà YooAhin