Thập Niên 70: Cẩm Nang Của Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 11

Vương Thải Phượng yên lặng nhìn mẹ chồng vào nhà, ánh mắt lóe lên. Vừa nãy cô ta nói xấu mẹ chồng với chị ta, chị ta cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, cho đến khi mẹ chồng nói chị ta và cô ta có tình cảm tốt, chị ta mới hiểu chỗ nào không đúng.

Từ lúc nào chị ta có tình cảm tốt với cô ta, cùng nhau nói xấu mẹ chồng?

Không sai, chính là nói xấu. Những lời nói về mẹ chồng của cô ta, đặt ở đâu cũng sẽ không có ai xem là lời khen. Nhưng dính đến con trai, chị ta đã nghe vào tai, còn vào lòng.

Đứa em dâu này khá nham hiểm đấy. Vương Thải Phượng âm thầm đề cao cảnh giác, cười với cô ta còn muốn tiến lên kéo tay chị ta: “Chị còn phải giặt quần áo cho Bảo Quốc, không biết thằng bé chui vào hố đất lúc nào, một ngày không giặt trên bộ đồ đó toàn là đất.”

Tôn Hồng Mai phát hiện chị ta đột nhiên hơi hời hợt với cô ta, theo thói quen khích bác một câu: “Ngày nào cũng là chị dâu tự giặt à. Chị dâu vừa ra đồng kiếm điểm công, vừa việc trong ngoài nhà, cực khổ quá.” Mẹ chồng lại không hề giúp đỡ?

Nếu như cô ta thân thiết hơn với chị ta, cô ta sẽ hỏi thẳng câu cuối cùng, bây giờ ngược lại không dễ nói thẳng khỏi miệng. Cho dù như vậy, chị ta vẫn nhìn cô ta, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, xoay người về buồng phía đông.

Cô ta không ngờ mình đã nói như vậy, chị ta vẫn có thể cười được, thật là một kẻ ngu. Chẳng trách gả vào ba năm, vẫn là mẹ chồng làm chủ nhà. Nhưng như vậy cũng tốt, cô ta tiếp quản gia đình từ tay mẹ chồng, chính đáng hơn là nhận từ tay chị dâu cả.

Nghĩ như thế, trong lòng Tôn Hồng Mai vẫn rất vui vẻ, cũng về buồng phía tây mà mình ở. Cô ta thấy Lưu Chí Song ngồi trên giường đất cau mày không biết suy nghĩ gì, tự nhiên giả vờ hiền hậu: “Anh sao thế, vừa kết hôn đã buồn như vậy, có chuyện gì thì nói với em.”

Cậu ta thật sự có chút chuyện buồn rầu: Ngày mai là ngày thứ ba cậu ta kết hôn với Tôn Hồng Mai, theo tục xưa thì nên lại mặt*, nhưng mà mẹ vẫn chưa nói bảo họ mang thứ gì cho cha vợ. Vốn dĩ muốn đi hỏi mẹ, nhưng mà buổi trưa mẹ chỉ ăn nửa chén cơm, buổi chiều lại ra khỏi nhà, sắc mặt lúc về cũng không tốt hơn lúc trưa, cậu ta có chút không dám hỏi.

(*Lại mặt: vợ chồng về nhà bố mẹ vợ sau ngày cưới.)

Nói chuyện với Tôn Hồng Mai, cô ta đã muốn xù lông. Nghĩ đến việc ở trước mặt cậu ta cô ta luôn giữ hình tượng thấu tình đạt lý nên mới nén xuống, không cười cũng cố nặn ra một nụ cười: “Chuyện này có gì khó làm đâu, khi đó chị dâu cả cầm cái gì, chúng ta cứ lấy cái đó không phải được rồi sao, bớt chị dâu cả biết được trong lòng sẽ không thoải mái.”

Trai thẳng Lưu Chí Song chỉ nghe thấy không thể để chị dâu cả cảm thấy mẹ thiên vị, không nghe ra ẩn ý có thể trong lòng mình sẽ khó chịu của cô ta. Cậu ta thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của vợ hơi đỏ lên, cậu ta thò người kéo tay cô ta: “Vợ anh thật hiểu chuyện. Cứ làm như em nói, mẹ không cần khó xử, chị dâu cả cũng có thể biết em là một em dâu tốt.”

Ai thèm làm em dâu tốt. Trong lòng cô ta sôi trào, cánh tay bị cậu ta kéo nóng hừng hực, mới xem như nén cơn sôi trào xuống, thử hỏi dò: “Khi đó chị dâu cả cầm cái gì?”

“Anh nhớ hình như có hai nắm mì sợi, còn có hai mươi quả trứng gà.” Lưu Chí Song cảm thấy những thứ này đã rất nhiều rồi. Nếu không phải bình thường mẹ cậu ta sống cẩn thận, gia đình nông thôn nào có thể cho con dâu mang về nhiều thứ như vậy, cho mang đi năm quả trứng gà đã không tệ rồi.