Nói đến đây, bà hơi ngượng ngùng cười: “Uống nước đường đỏ mà Hồng Mai pha cho con, con nhớ sau khi Đại Tráng về phòng đã nói với con, chờ lúc nào có tiền sẽ mua thêm đường đỏ cho con, để ngày nào con cũng pha cho mẹ...”
Sau đó giọng nói lại nhỏ xuống: “Bây giờ con cũng uống nước đường đỏ mà con dâu pha cho rồi, nhưng mà Đại Tráng lại không thấy được. Mẹ nói nếu như Đại Tráng biết được hai đứa con trai đều cưới vợ rồi, còn đều là đứa con hiếu thảo, trong lòng nên sẽ vui vẻ cỡ nào.”
Nói xong, bà nhẹ nhàng xoa cánh tay mình... khóc lóc kể lể. Cho tới bây giờ bà chưa từng nói như vậy, bản thân sững sờ đến mức nổi da gà, đương nhiên phải tự xua hết da gà... Không đợi Tôn thị mở miệng cứng lưỡi nói chuyện, bà gật đầu về phía An Bảo Linh: “Thấy mẹ rất tốt, chị đi về đây. Bảo Linh rảnh thì đến nhà chị nói chuyện.”
Bà ấy còn chưa kịp phản ứng từ lời nói của bà, phát hiện bà đã đi tới cửa sân, vội vàng giơ tay lên gọi: “Ôi, chị dâu cả, vất vả lắm mới tới một chuyến, sao không vào nhà ngồi lát chứ, uống bát nước rồi đi.”
Bà không ngừng bước chân, đưa lưng về phía bà ấy lắc đầu, động tác giống hệt bà trước đây, tựa như người vừa nhớ lại quá khứ với Tôn thị không phải cùng một người. Điều này càng khiến bà ấy tin tưởng, chị dâu cả thật sự nhớ tới anh cả nên đau lòng, không thấy đi bộ cũng như đi trên mây, không có sức nói lời khách sáo sao.
“Mẹ, sao con vừa nghe thấy tiếng nói chuyện của chị dâu cả, chị ấy đâu?” Vừa nãy đúng lúc Tôn Quế Chi đi vệ sinh, nghe thấy giọng nói của bà thì vội vàng kéo quần chạy đến, muốn biết sao hôm nay bà lại tới nhà ông Lưu... Tôn Hồng Mai là cháu gái của mụ ta, chẳng lẽ bà không hài lòng về cô ta nên tìm người giới thiệu là mụ ta gây phiền phức?
Vậy cũng không được.
Đừng thấy những năm qua một quả phụ như Hạ Cúc Hoa nuôi hai đứa con trai, nghe có vẻ sống khó khăn. Nhưng bà kiếm điểm công không cần mạng, cho dù việc bẩn việc mệt thế nào, chỉ cần nhiều điểm công thì không có việc gì bà không làm được. Cộng thêm Lưu Chí Toàn và Lưu Chí Song đều lớn rồi, cả nhà có ba người lao động khỏe mạnh, hoa hồng và phiếu nhận được vào cuối mỗi năm của đội sản xuất không ít đâu.
Còn đều giữ trong tay, không cần giao cho Tôn thị! Vì vậy chi cả dựng nhà lại xây thêm buồng, cưới vợ cho Lưu Chí Toàn.
Tôn Quế Chi thấy cuộc sống của chi cả càng ngày càng tốt. Lưu Chí Song dồi dào sức sống, lại là một người ba phải nên mụ ta bèn nghĩ ra ý tưởng giới thiệu cháu gái bà ta cho cậu ta... Cháu gái mình gả vào chi cả, tương lai mình muốn kiếm chút hời từ chi cả còn không phải chuyện dễ dàng à.
Mới đầu nói gì Hạ Cúc Hoa cũng không đồng ý cho Lưu Chí Song xem mắt, Tôn Quế Chi không thể không dùng chút thủ đoạn, mới khiến hai người gặp mặt một lần. Giọng nói của Tôn Hồng Mai khó nghe, nhưng gương mặt ngoại hình đều được, da hơi đen, vóc người trổ mã không tệ, nhì rất vừa mắt.
Cô ta biết chi cả sống tốt từ chỗ cô mình, càng thích Lưu Chí Song cao to, có gương mặt anh tuấn. Sau khi gặp mặt thì ở lại nhà ông Lưu, thậm chí không tiếc đi làm thay mụ ta để cùng lúc tiếp cận cậu ta, còn để bà thấy cô ta chịu khó tài giỏi cỡ nào.
Tôn Quế Chi đắc ý, cho dù sau này cháu gái có thể gả cho Lưu Chí Song hay không, chỉ dựa vào việc cháu gái thay mụ ta ra đồng kiếm điểm công, mụ ta có thể nghỉ ở nhà hai ngày.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin