Đây là hành động vô thức của cậu, thực sự rất tò mò liệu những người có tinh thần lực bị chứng gen thiếu hụt có thực sự là nửa người nửa thú hay không đây?
Quý An Lê nhìn về phía trước, vừa lúc nhìn thấy một bóng trắng lóe lên từ xa, từ sâu trong ngõ hẻm lao ra như tia chớp, chân trước vươn về phía trước giữa không trung, từ trong bóng tối xuất hiện dưới ánh sáng như một pha quay chậm, lộ ra nguyên hình của nó, mà thân hình khỏe mạnh trắng như tuyết bị nhuốm máu đó đang lao về phía Quý An Lê.
Một thân hình to lớn, đôi mắt đỏ ngầu của loài thú, cùng với những chiếc vuốt sắc nhọn, nhìn thế nào cũng thấy đó là một con thú dữ vô cùng nguy hiểm. Lúc này không biết có phải do tinh thần bạo loạn khiến nó bị mất kiểm soát hay không, toàn thân lông trắng như tuyết đều dựng ngược lên, cuối cùng uy phong lẫm liệt hạ xuống mặt đất phía trước, Quý An Lê thậm chí có thể nhìn thấy miếng đệm chân mềm mại khi hạ xuống đã bật nảy lên, bộ lông dài trắng muốt mềm mại cũng theo đó mà rung lên.
Đầu óc Quý An Lê lúc này rơi vào trạng thái mơ hồ, cậu nghĩ đến gen người thú bị gen thiếu hụt mà hệ thống nói, nhưng hoàn toàn không ngờ rằng, cái gọi là hình thái thứ hai lại là hoàn toàn... hóa thú.
Quý An Lê chưa bao giờ nhìn thấy một con sói trắng to lớn uy phong như vậy, trong đầu lóe lên vô số lần cảnh đối phương vừa nhảy lên không trung, từ trong bóng tối bất ngờ xuất hiện, khiến cậu mất một lúc mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, trong l*иg ngực có một cảm xúc khó diễn tả.
Một con sói trắng cực kỳ oai phong, đặc biệt là bộ lông trắng như tuyết kia, thực sự... bông xù đến vậy sao? Này cũng xù quá rồi ấy chứ?
Sói tuyết hai mắt đỏ ngầu, dường như vẫn còn chút lý trí, nhìn thấy Giải Liệt và hai người trước mặt đang chặn đường mình, nó không vươn vuốt ra mà chỉ gầm lên một tiếng, uy hϊếp khiến bọn họ lập tức lùi lại, nó sắp mất lý trí rồi, không thể kiềm chế được nữa, đến lúc đó nếu hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng thì ba người trước mắt này cũng không phải là đối thủ của nó.
Cũng vì vẫn giữ được lý trí, nên nó không phát huy toàn bộ giá trị sức mạnh mà hình thái thứ hai nên có.
Hơn mười người còn lại phía sau nhìn thấy cảnh này lập tức muốn tiến lên, cấp trên đã ra lệnh phải ngăn cản đối phương đến buổi xem mắt bằng mọi giá, thế nhưng lúc này có người ngoài chen ngang nên bọn họ không tiện tiến lên, liếc nhau một cái, bọn họ đã dùng thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ đối phương sớm bùng phát tinh thần bạo động, với tình trạng của đối phương như vậy, nhìn kiểu gì cũng không có cách nào xuất hiện ở buổi xem mắt.
Như vậy cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ theo một cách khác, nghĩ đến đây, một người trong số họ giơ tay lên: "Rút!"
Gần như chỉ trong nháy mắt, cả đám lui lại ẩn vào bóng tối sâu trong con hẻm, biến mất không còn dấu vết.
Lúc này, sói trắng không hề buông lỏng cảnh giác, sau khi đáp xuống đất, nó nhìn thấy đội hộ vệ trước mặt rõ ràng đang cảnh giác với việc nó bất cứ lúc nào cũng có thể bạo động và đến bắt giữ mình, nó không muốn dây dưa với họ, cố gắng dùng chút tinh thần lực cuối cùng để biến trở lại thành người.
Quý An Lê ngồi trên xe bay, vị trí khá cao nên nhìn rõ từng hành động của Giải Liệt và những người khác trước mặt.
Ban đầu cậu còn tập trung vào bộ lông đặc biệt mềm mại kia, nhưng ngay sau đó, cậu nhìn thấy con sói trắng khổng lồ ban đầu dần thay đổi hình dạng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cậu thậm chí còn chưa nhìn rõ đối phương đã thay đổi như thế nào, ngay sau đó, đập vào mắt là một người đàn ông đẹp trai khoác trên người chiếc áo choàng gấm màu tuyết trắng.
Mái tóc dài đen nhánh buông xõa sau lưng, vạt áo chỉ cài nút cuối cùng, con ngươi đỏ như máu khiến anh giống như toàn thân phát sáng dưới ánh trăng, làm người ta không thể rời mắt nổi.
Quý An Lê biết mình không nên nghĩ đến điều này vào lúc này, nhưng bây giờ trong đầu cậu lại toát ra một suy nghĩ: Bộ quần áo này của anh ta sẽ không phải là do bộ lông trắng như tuyết kia biến thành đấy chứ?
Sự cảnh giác và phòng bị ban đầu của Giải Liệt đã tan biến ngay khi nhìn thấy gương mặt người đàn ông này, anh ta bất ngờ lên tiếng: "Thượng tướng Lận? Sao lại là anh?"
Mặc dù biết Thượng tướng Lận bị gen thiếu hụt, vậy nên dù cho đối phương có chiến công hiển hách, tuổi còn trẻ nhưng đã bất khả chiến bại, là sự tồn tại đỉnh cấp của tinh tế, cho đến nay vẫn chưa từng bại trận nào trên chiến trường, nhưng cũng chính vì khiếm khuyết là gen thiếu hụt này, vậy nên cho đến nay anh vẫn chỉ có thể trở thành Thượng tướng cấp bậc cao nhất trong tinh tế
Nếu không phải vì gen đặc thù này, Thượng tướng Lận chắc chắn sẽ không chỉ dừng lại ở danh hiệu Thượng tướng.