Chương 49
Quyển Sách Dạy Đi SănBa mươi sáu giờ trôi qua kể từ lúc có các sự kiện mà chúng tôi vừa kể trên đây. Ngày bắt đầu ló dạng, nhưng mọi việc đã thức tỉnh từ lâu trong cung Louvre theo thói thường của những ngày có cuộc săn. Quận công d Alençon tới cung Thái hậu theo lời dặn từ hôm trước.
Thái hậu không có mặt trong phòng ngủ nhưng bà đã truyền cho quận công đợi bà nếu ông tới trước.
Giây lát sau, bà bước ra từ một căn buồng con bí mật mà chỉ có bà được vào đó mỗi khi muốn tiến hành các thí nghiệm hoá học.
Hoặc là vì cửa mở hé, hoặc là do hơi bám vào quần áo của Thái hậu, cho nên lúc bà bước vào, có mùi ngai ngái tỏa ra và qua chỗ cửa hé. D Alençon nhận thấy có một làn hơi dày đặc như khói của một loài hương liệu gì đó bị đốt, bốc lên thành khói trắng trong căn phòng thí nghiệm.
Quận công không thể kìm được một cái liếc nhìn đầy tò mò.
- Ô, ta vừa đốt mấy cái sắc lệnh cũ, chúng bốc mùi hôi quá nên ta phải ném thêm vào lò vài nhánh đỗ tùng, thế mới có mùi ấy đấy. - Catherine de Médicis giải thích.
D Alençon nghiêng mình.
- Thế nào? Anh có tin gì mới không? - Catherine vừa hỏi và giấu đôi bàn tay gợn những vệt vàng vàng đỏ đỏ vào tay áo rộng của chiếc áo mặc ở nhà.
- Thưa mẹ không.
- Anh đã gặp Henri chưa?
- Rồi ạ.
- Hắn vẫn từ chối không chịu đi chứ?
- Dứt khoát không.
- Thằng xảo trá!
- Sao mẹ nói vậy?
- Ta xin đảm bảo rằng hắn sẽ đi đấy.
- Lệnh bà tin thế.
- Ta tin chắc chắn.
- Vậy hắn thoát khỏi tay chúng ta hay sao?
- Ừ - Catherine đáp.
- Lệnh bà cứ để cho hắn ra đi sao?
- Không nhưng ta để cho hắn ra đi mà còn hơn thế, ta xin nói với anh rằng hắn phải ra đi.
- Mẹ ạ, tôi thật không hiểu nổi.
- François, nghe cho kỹ những điều ta nói đây. Một thầy thuốc rất tài ba, chính cái người đã trao cho ta quyển sách dạy đi săn mà anh sắp đem cho hắn ấy, người ấy đã khẳng định với ta rằng vua Navarre sắp mắc một chứng bệnh suy nhược, thứ bệnh hiểm nghèo mà khoa học cũng không thể tìm ra phương thuốc chữa. Thế anh cũng hiểu rằng nếu hắn phải chết về một chứng bệnh tai quái như thế thì nên chết ở xa chúng ta còn hơn ở ngay triều đình này dưới mắt chúng ta chứ?
- Quả có thế, vì điều đó sẽ làm chúng ta rất đỗi buồn phiền.
- Nhất là nó sẽ làm đau lòng ông anh Charles của anh. Còn nếu Henri chết sau khi đã bất tuân lời đức vua, Người sẽ coi cái chết này như một sự trừng phạt của Chúa.
- Mẹ nói đúng quá - François nhìn Thái hậu đầy thán phục. Hắn phải ra đi thôi. Nhưng mẹ có tin chắc rằng hắn sẽ đi không?
- Hắn đã chuẩn bị xong cả rồi. Cuộc hẹn là ở trong rừng Saint-Germain. Năm mươi tên Tân giáo đã tháp tùng hắn với Fontainebleau, ở đó sẽ có năm trăm người nữa chờ hắn.
- Thế chị Margot tôi cũng đi theo hắn ư? - d Alençon hỏi với đôi chút ngập ngừng và rõ ràng mặt có tái đi.
- Ừ, thoả thuận rồi. Nhưng khi nào Henri chết, Margot goá chồng và được tự do lại trở về với triều đình thôi.
- Và Henri sẽ chết chứ? Lệnh bà chắc chắn chứ?
- Ít ra đó là điều mà người thầy thuốc trao cho ta quyển sách đã khẳng định với ta như vậy.
- Vậy quyển sách đó đâu, thưa lệnh bà?
Catherine chậm rãi bước về phía căn buồng bí ẩn, mở cửa, bước vào và lát sau hiện ra với quyển sách cầm ở tay.
- Sách đây - Bà nói.
D Alençon nhìn quyển sách mẹ trao cho mình với vẻ sợ hãi.
- Sách này là thế nào, thưa lệnh bà? - Ông ta nhìn chằm chặp vào quyển sách vừa rùng mình vừa hỏi.
- Thì ta đã bảo con rồi thôi. Đây là sách dạy nuôi và luyện các loài chim ưng, do ngài Castruccio Castracani, vương chủ thành Lusquet một người rất thông thái đã viết sách này.
- Vậy tôi phải làm gì với nó?
- Anh đem đến cho ông bạn quý Henriot của anh, theo như lời anh bảo với ta thì hắn có hỏi mượn anh để học nghệ thuật săn bằng chim. Hôm nay hắn đi săn bằng chim với nhà vua, chắc hắn thế nào cũng sẽ đọc vài trang để chứng tỏ cho nhà vua thấy là hắn nghe theo lời khuyên của ông ta và chịu khó học thêm. Chỉ có việc là phải trao được cho chính hắn.
- Ôi, chắc tôi không dám mất - Quận công rùng mình nói.
- Tại sao ? Sách này cũng như các quyển khác, chỉ trừ có mỗi tội là nó bị cất lâu quá nên trang nó cứ dính vào trang kia mà thôi. Này anh chớ có đọc đấy, François. Vì người ta chỉ có thể đọc nếu người ta chịu thấm nước bọt vào ngón tay để lật từng tờ một thôi, việc ấy mất thì giờ và phiền phức lắm.
- Vì thế nên chỉ có mỗi một người ham học hỏi đến mức chịu khó để thời gian và phiền phức để đọc quyển này thôi có phải không ạ? - d Alençon hỏi lại.
- Đúng thế, con ạ, anh hiểu rồi đấy.
- Ồ, Henri đang ở trong sân kìa, xin lệnh bà đưa sách đây. Tôi sẽ tranh thủ lúc hắn vắng nhà để đem sách lên, khi nào hắn quay về hắn sẽ thấy sách.
- François, ta muốn anh đưa sách cho chính hắn thì hơn, chắc ăn hơn.
- Thưa lệnh bà, tôi đã trình với Người rằng tôi không dám đâu.
- Vậy thì đi đi, nhưng ít ra phải đặt sách ở chỗ nào dễ nhìn ấy!
- Phải để sách mở ?… Sách để mở thì có can hệ gì không?
- Không.
- Vậy xin lệnh bà đưa đây.
D Alençon run rẩy đưa tay cầm lấy quyển sách mà Catherine vững vàng cầm trong tay chìa ra cho ông.
- Cầm lấy đi, không có gì nguy hiểm cả, vì chính ta cũng cầm vào cơ mà. Vả lại anh còn có găng tay.
Cẩn thận đến thế đối với d Alençon cũng chưa đủ, ông còn bọc nó vào trong chiếc áo khoác.
- Nhanh nhanh lên nhé, Henri có thể trở lên vào bất kỳ lúc nào đấy.
- Lệnh bà nói đúng lắm, tôi đi đây.
Và quận công đi ra, người lảo đảo vì xúc động.
Chắc độc giả đã nhiều lần được dẫn dắt vào cung Navarre và đã chứng kiến những cảnh vui tươi hay khủng khϊếp đã xảy ra ở đây tùy lúc vị thần bản mệnh của vị vua tương lai của nước Pháp mỉm cười hay đe doạ. Nhưng có lẽ chưa bao giờ những bức tường hoen máu vì gϊếŧ chóc, thấm đẫm rượu vang qua các cuộc hoan lạc và tẩm đầy hương thơm của tình yêu đó, chưa bao giờ khu vực này của cung Louvre lại được nhìn thấy một gương mặt nhợt nhạt hơn gương mặt quận công d Alençon tay cầm sách, tay mở cửa phòng ngủ của vua Navarre.
Ấy vậy mà đúng như quận công đã đoán trước, không có ai trong căn phòng này để cật vấn quận công với cái nhìn tò mò hay lo lắng về hành động ông này sắp phạm phải. Những tia sáng ban ngày đầu tiên chiếu rọì căn phòng hoàn toàn trống rỗng.
Trên tường đã treo sẵn thanh kiếm mà de Mouy khuyên Henri nên đem theo. Một vài đoạn trích của thắt lưng áo giáp còn vương trên sàn nhà. Một túi tiền tròn trĩnh và một con dao găm được để trên một chiếc bàn. Tro còn bay vơ vất trong lò và vài dấu hiệu khác chứng tỏ rõ ràng cho d Alençon thấy vua Navarre đã mặc một chiếc áo giáp sắt, đã lấy tiền ở chỗ viên thủ quỹ của ông và đã đốt những giấy tờ có thể gây liên lụy.
"Mẹ mình thật chẳng nhầm - d Alençon tự nhủ - Thằng xảo quyệt này nó phản mình".
Chắc niềm tin đó đã làm tăng thêm sức mạnh cho chàng trai vì sau khi đưa mắt dò xét khắp căn phòng, sau khi đã nâng tất cả những tấm thảm treo lên xem kỹ, sau khi có một tiếng động lớn vang lên trong sân mà trong cung vua Navarre vẫn yên lặng, mọi thứ đều chứng tỏ rằng chẳng ai nghĩ tới việc theo dõi quận công, khi đó ông bèn rút quyển sách ra từ trong chiếc áo khoác, vội vàng đặt nó lên bàn nơi có túi tiền, để sách tựa gáy vào một chiếc bàn viết bằng gỗ sồi chạm trổ và lùi ra xa ngay lập tức. Ông vươn dài cánh tay và với nỗi ngập ngừng thể hiện rõ lòng e sợ của ông, ông dùng bàn tay đi găng để mở quyển sách ra vào đúng chỗ có một hình vẽ mô tả cảnh săn bắn.
Sách đã mở và d Alençon bước lùi về phía sau ba bước.
- Ông rút găng ném vào lò than hãy còn hồng rực vì vừa đốt thư từ xong. Thứ da mềm mại nổ lách tách trên than, quăn vào rồi lại duỗi ra như cái xác loài rắn và chẳng mấy chốc chỉ còn để lại một mảnh tàn đen dúm dó.
D Alençon chờ cho tới khi lửa hoàn toàn thiêu huỷ chiếc găng rồi ông cuộn chiếc áo khoác đã bọc sách lại dưới nách và hấp tấp quay về phòng mình. Về tới phòng, lòng vẫn còn hồi hộp, ông nghe có tiếng chân người trong cầu thang xoay và tin chắc rằng đó là Henri đang quay về cung. Ông vội vàng khép cửa lại.
Rồi ông chạy tới cửa sổ, người ta chỉ nhìn thấy được một góc sân. Henri không ở góc sân đó và quận công càng tin chắc hơn là chính Henri vừa đi về nhà mình.
Quận công ngồi xuống, mở một quyển sách, cố gắng đọc. Đó là quyển lịch sử nước Pháp từ Pharamond tới Henri đệ nhị. Nhưng đầu óc quận công còn ở tận đâu đâu: cơn sốt chờ đợi làm mạch máu ông đong lại. Tiếng đập thình thình nơi thái dương dội vào tận óc. Cũng giống như người ta nhìn thấy trong cơn mơ ngủ hoặc trong cơn xuất thần nào đấy, dường như François cũng nhìn thấy xuyên qua các bức tường, cái nhìn của ông xoáy vào tận phòng ngủ của Henri mặc dù có tới ba tầng ngăn trở từ chỗ François tới đó.
Để gạt ra cái hình ảnh khủng khϊếp mà quận công tưởng chừng đang nhìn thấy với con mắt của trí óc, François cố nghĩ tới điều gì khác hơn là quyển sách đáng ghê sợ để mở ở trang có tranh đang nằm trên chiếc bàn gỗ. Ông lần lượt cầm xem hết thứ vũ khí này đến thứ vũ khí khác, các đồ vàng ngọc của mình, ông bước đi bước lại cả trăm lần cùng một lối đi ấy trên sàn nhà. Vô ích, từng chi tiết của bức tranh mà tuy quận công mới chỉ nhìn thoáng qua, vẫn khắc sâu trong tâm khảm ông. Đó là hình một vị lãnh chúa cưỡi ngựa đang làm nhiệm vụ của một người hầu săn chim ưng tung chim mồi lên để gọi ưng về và đang phi ngựa nước đại trong đám cỏ cao bên đầm lầy. Dù ý chí của quận công mạnh đến mấy, dấu ấn về bức tranh vẫn thắng được ý chí của ông.
Rồi ông không chỉ nhìn thấy quyển sách mà thôi, ông còn nhìn thấy vua Navarre đang lại gần quyển sách, nhìn tranh, cố thử giở các trang sách và vì các trang giấy dính lại không mở được Henri nhấm nước bọt vào đầu ngón tay và cậy cho từng trang giấy rời ra
Nhìn thấy cái hình ảnh ấy, dù nó hoang đường và kỳ ảo đến mấy d Alençon vẫn lảo đảo và buộc phải tỳ một tay lên bàn còn tay kia đưa lên che mắt dường như điều đó sẽ khiến ông nhìn bớt rõ hơn cái hình ảnh mà ông muốn lẩn trốn.
Đột nhiên d Alençon thấy Henri đi qua sân. Ông này dừng lại một lát trước mấy người đang chất lên hai con lừa những đồ đi săn vốn cũng chính là tiền và đồ dùng đi đường. Sau khi đã ra các mệnh lệnh, Henri đi tắt ngang qua sân và rõ ràng là đi về lối cửa ra.
D Alençon đứng bất động. Vậy ra lúc nãy không phải là Henri đi lên cầu thang bí mật. Ông đã phí công cảm nhận những mối lo âu khắc khoải từ một khắc đồng hồ nay. Việc mà ông tưởng đã xong hoặc gần xong nay lại phải bắt đầu lại.
D Alençon mở cửa buồng, khép lại và đi tới nghe ngóng ở cửa ăn ra hành lang. Lần này, không còn nhầm gì nữa, đúng là Henri. D Alençon nhận ra tiếng bước chân, thậm chí đến cả tiếng gõ đặc biệt của đầu đinh thúc ngựa của ông ta.
Cửa khu phòng Henri mở ra rồi lại khép lại.
D Alençon quay trở về phòng mình và ngồi phịch xuống một chiếc ghế bành.
"Được, bây giờ là những việc đang xảy ra - ông tự nhủ - Hắn đi qua tiền phòng, phòng thứ nhất, rồi hắn tới phòng ngủ. Tới đó, hắn sẽ đưa mắt tìm kiếm, tìm tiền, tìm dao găm, cuối cùng hắn sẽ thấy quyển sách đang để mở trên bàn. "Sách gì thế nhỉ - Chắc hắn sẽ tự hỏi - Ai đem sách cho mình thế này?" Rồi hắn sẽ đến gần, sẽ nhìn thấy bức tranh vẽ một kỵ mã đang gọi chim ưng, hắn sẽ muốn đọc, hắn sẽ giở từng trang".
Một giọt mồ hôi lạnh toát rỏ xuống trán quận công.
"Liệu hắn có gọi người không nhỉ? - Ông tự nhủ - Liệu có phải là một thứ thuốc độc có công dụng tức thì không? Không, chắc là không, vì mẹ ta đã bảo là hắn sẽ phải chết dần dần vì suy nhược cơ mà".
Ý nghĩ đó khiến ông yên tâm đôi chút.
Mười phút trôi qua như vậy, quả là một thế kỷ đầy khắc khoải chậm chạp nhích từng tí một. Mỗi giây trôi qua đều đầy rẫy những mối kinh hoàng rồ dại, cả một thế giới ảo ảnh mà trí tưởng tượng bày đặt ra.
D Alençon không chịu được nữa, ông đứng dậy, đi qua tiền phòng đang bắt đầu có các nhà quý tộc đến hầu.
"Xin chào các ông - Quận công nói - Tôi xuống cung đức vua đây"
Để lẩn tránh mối lo âu giày vò, có khi cũng là để chuẩn bị cho mình một bằng cớ ngoại phạm cũng nên, d Alençon đi xuống cung vua thật. Tại sao ông lại tới đó? Ông cũng không biết nữa… Ông muốn tâu gì với đức vua chăng… Chẳng có gì cả! Không phải ông định tìm gặp Charles mà là ông định trốn Henri.
Ông đi theo lối cầu thang quay nhỏ và thấy cửa phòng nhà vua đang mở.
Vệ binh để quận công vào không ngáng trở gì: những ngày có cuộc săn không phải áp dụng cả nghi thức lẫn cấm lệnh.
François lần lượt đi qua tiền phòng, phòng khách và phòng ngủ mà chẳng gặp ai. Cuối cùng ông nghĩ chắc nhà vua đang ở phòng vũ khí và đẩy cánh cửa thông từ phông ngủ sang phòng vũ khí.
Charles đang ngồi trên một chiếc ghế bành chạm trổ có lưng tựa nhọn trước một chiếc bàn, ông quay lưng lại cánh cửa mà từ đó François bước vào.
Quận công rón rén lại gần, Charles đang đọc sách.
- Mẹ kiếp! - Đột nhiên nhà vua nói - Thật là một quyển sách tuyệt với! Mình quả có nghe thấy nói tới, nhưng mình cứ tưởng ở Pháp không có.
D Alençon vểnh tai lên và tiến lại gần thêm bước nữa.
- Giấy với tờ chết giẫm! - Nhà vua tiếp và đưa ngón tay trỏ lên môi và tì tay lên quyển sách để giằng cái trang ông vừa đọc khỏi trang mà ông đang muốn đọc tiếp - Cứ như thể là có người cố tình dán các trang lại với nhau để không cho ai đọc được nổi những điều kỳ diệu của sách này ấy!
D Alençon nhảy vọt tới một bước.
Quyển sách mà Charles đang cúi gầm đầu đọc chính là quyển sách mà ông đã để ở nhà Henri!
Quận công thốt lên một tiếng kêu khàn khàn.
- A! Anh đấy hả d Alençon! Chào anh nhé! Đến đây mà xem quyển sách dạy đi săn hay nhất mà con người có thể làm ra được đây này.
Cử chỉ đầu tiên của d Alençon là định giằng quyển sách ra khỏi tay ông anh, nhưng một ý nghĩ đen tối gắn chặt ông xuống tại chỗ. Một nụ cười ghê rợn thoáng qua cặp môi xanh xao, ông đưa tay lên che mắt như người bị loá.
Rồi quận công tĩnh trí lại, nhưng cũng không tiến lên thêm một bước nào, ông hỏi:
- Tâu hoàng thượng, làm sao quyển sách này lại rơi vào tay hoàng thượng được?
- Đơn giản lắm. Sớm nay, ta lên nhà Henri để xem hắn đã sẵn sàng chưa. Thế mà hắn đã đi rồi, chắc hắn đảo qua chỗ chuồng chó và chuồng ngựa, nhưng thay vào đó ta tìm thấy của quý này và đem luôn xuống đây đọc cho bõ.
Và nhà vua một lần nữa lại đưa ngón tay lên môi để lần giở những trang sách bướng bỉnh.
- Tâu bệ hạ - Tóc tai quận công dựng ngược và ông cảm thấy một cơn ớn lạnh lo âu khủng khϊếp rùng lên trong toàn thân - Tâu bệ hạ, tôi đến để trình với Người rằng…
- Để ta đọc hết chương này đã, François - Charles đáp - Sau đó thì anh muốn nói gì thì nói. Ta đọc, hay nói đúng hơn là ta nghiến ngấu hết năm chục trang rồi đấy.
"Ông ấy đã nếm thuốc độc tới hai mươi lăm lần - François nghĩ - Thế là anh ta không sống được rồi!"
Khi đó, quận công cho rằng trên trời còn một Đức Chúa vốn không phải chỉ là sự tình cờ.
François đưa bàn tay run rẩy lên chùi mồ hôi lạnh ngắt túa ra trên trán và yên lặng đợi cho vua anh đọc hết chương như lệnh đã ban.