Hệ Thống Đánh Giấu Hoành Điếm Của Diễn Viên Quần Chúng

Chương 7: 108 Tệ

Nồi cơm điện nhỏ có thể nấu cơm, cũng có thể ninh thức ăn trong nồi, ngoài ra còn có thể nấu mì, trứng gà, sủi cảo, mì gói, vô cùng tiện lợi.

Tuy rằng hiện giờ cô không còn bao nhiêu tiền, nhưng một cái nồi cơm điện có thể tiết kiệm thật nhiều tiền cơm, vẫn rất đáng giá đầu tư.

Vào ban đêm, Thịnh Hạ lần đầu tiên ở trong nhóm báo danh.

Nhóm báo danh vào đoàn thông thường là buổi tối từ 7 giờ bắt đầu xin nghỉ,... 8 giờ mới bắt đầu chính thức báo danh, đây là lần đầu tiên Thịnh Hạ báo danh, cô vô cùng khẩn trương, chờ một lúc, thấy trong nhóm bắt đầu có thể báo danh, cô lập tức đem tên của mình gửi đi.

Trong nháy mắt, nguyên bản lịch sử trò chuyện trong nhóm không có gì, sau vài giây liền có mấy chục ghi chép dã báo danh, xem ra mọi người đều đã chờ một lúc lâu, Thịnh Hạ thế mới biết diễn viên quần chúng cạnh tranh có bao nhiêu kịch liệt.

Báo danh xong, Thịnh Hạ nhìn lịch sử trò chuyện ngày càng tăng nhiều trong nhóm, cảm giác trái tim mình nhảy lên kịch liệt.

Cô ở trong phòng đi tới đi lui, cảm giác thập phần bất an, cũng không biết mình đã báo danh được chưa.

Ở trong phòng cũng chỉ biết chờ, cô dứt khoát đi xuống phòng ăn dưới lầu, lúc này tuy rằng đã qua giờ cơm, nhưng người trong khu trọ đều không hẹn mà cùng tụ tập trong nhà ăn, mọi người tựa hồ cũng đều báo danh, đang đợi kết quả.

Một cô gái diện mạo xinh đẹp yêu kiều vẫy tay với cô: “Xin chào, cô mới đến phải không? Sống ở lầu hai sao? Cô tên là gì thế?”

Thịnh Hạ đi qua, ngồi xuống bên cạnh cô gái, nói: “Tôi tên Thịnh Hạ, vừa tới vào hai ngày trước, tôi sống ở tầng hai.”

Đôi mắt cô gái sáng lên: “Ha ha, tôi cũng sống ở tầng hai này, tên của tôi là Diêu Vi Vi, sau tết tôi liền tới đây, thế nào, báo danh tham gia diễn được rồi sao?”

“Cũng không biết nữa, tôi có chút khẩn trương.”

“Hôm nay là lần đầu tiên cô báo danh sao?”

“Đúng vậy.”

“Vậy cô yên tâm đi, lần đầu tiên báo danh đều sẽ để chúng ta đăng kí được.”

Diêu Vi Vi mới vừa tốt nghiệp đại học, so với Thịnh Hạ lớn hơn mấy tuổi, ban đầu cô ấy đi làm ở một công ty, nhưng bởi vì bị cấp trên làm khó dễ, hơn nữa đối giới giải trí quá tò mò, thích hóng drama, nên liền từ chức, tới Hoành Điếm trải nghiệm cuộc sống làm diễn viên quần chúng.

Vừa nghe đối phương rất có kinh nghiệm, Thịnh Hạ nhanh chóng hỏi một ít chú ý khi làm diễn viên quần chúng:

“Cô đừng khẩn trương như thế, khi tới hiện trường đều sẽ có người hướng dẫn nên làm cái gì, cô cứ làm theo là được, làm diễn viên quần chúng rất đơn giản, nhưng mà cũng rất vất vả.”

Hai người trò chuyện đến 9 giờ, kết quả báo danh đã ra tới, hai người bọn cô đều báo diễn thành công, Thịnh Hạ còn ở trong danh sách nhìn thấy được Đặng Tử Hân.

Chỉ là những người khác cùng chờ ở đây liền không may mắn như vậy, trong đám người có hai nam sinh cùng một nữ sinh khác đều không có đăng kí thành công, biểu tình trên mặt ba người có vẻ có chút mất mát.

Không đăng kí được, nghĩa là lại gặp phải một ngày không có công viêc, nếu không có nghề phụ, cũng có nghĩa thu nhập cả ngày mai đều ngâm nước nóng.

Làm trong ngành diễn xuất này không hề dễ dàng, Thịnh Hạ đã cảm nhận được một ít.

Trưởng nhóm ở trong nhóm thông báo, một đám diễn viên quần chúng bọn họ phải tập hợp vào 6 giờ sáng mai, Thịnh Hạ đặt đồng hồ báo thức rồi đi ngủ sớm.

Ngày hôm sau Thịnh Hạ dậy thật sớm, kỳ thật buổi tối cô không ngủ ngon chút nào, đây chính là lần đầu tiên cô làm diễn viên quần chúng.

Địa điểm tập hợp liền ở gần phòng trọ, là phòng dịch vụ của hiệp hội diễn viên

Đến lúc điểm danh, Thịnh Hạ mới biết được thì ra cô cùng Đặng Tử Hân, Diêu Vi Vi đều được phân vào một đoàn phim.

Các cô cùng đi tới địa điểm chỉ định hóa trang, làm tạo hình.

Ba người lên xe, Đặng Tử Hân cũng là lần đầu tiên đi diễn, khó nén hưng phấn hỏi: “Ai các cô nói xem chúng ta sẽ được vào đoàn phim gì? Diễn cái gì nha?”

Diêu Vi Vi nói: “Không biết nữa, công việc này chính là như vậy, không đến hiện trường cô cũng không biết chính mình diễn vai gì đâu, thời điểm lãnh trang phục mới biết được, đến nỗi vào đoàn phim gì, không đến hiện trường họ cũng sẽ không nói cho cô.”

Đặng Tử Hân có chút thất vọng: “Ha? Vì sao thế?”

“Nghe nói là vì tránh cho diễn viên quần chúng chọn va