Đây chính là người vô tâm vô phế giống như cha cô. Hiện tại nói chuyện làm việc tiến thoái có độ, vừa vặn. Hình như từ sau khi bị bệnh, trưởng thành hơn không ít.
Hứa Vân Lan không biết suy nghĩ của Trương Tuệ Phương, vui vẻ đi theo Hứa Quốc Hoa ra cửa.
Sắp được gặp thầy vỡ lòng của mình rồi, ngẫm lại đã thấy vui vẻ.
Trên mặt Hứa Quốc Hoa không có nụ cười, vẻ mặt rối rắm.
Hứa Vân Lan ở ngoài chuồng bò hô một tiếng: "Thầy Lục - -“
Thầy Lục không trả lời, Hứa Vân Lan lại gọi hai tiếng, thầy Lục vẫn không trả lời.
Hứa Quốc Hoa nhíu mày: "Cửa mở cũng không lên tiếng, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Trong lòng Hứa Vân Lan lộp bộp nhảy dựng.
Hỏng rồi......
Thầy Lục sẽ không nghĩ không ra chứ?
Mau xông vào.
Thấy thầy Lục nằm trên giường, cô thở phào nhẹ nhõm.
Nhớ rõ kiếp trước thầy Lục tự sát trước thu hoạch vụ thu, thời gian hiện tại không đúng.
Thầy Lục nằm trên một tấm cửa phá cửa, hữu khí vô lực.
Hứa Vân Lan nhẹ nhàng hỏi: "Thầy Lục, thầy không sao chứ?
Thầy Lục cầm một tấm ảnh trong tay, mơ mơ màng màng nói: "Nước, nước..."
Hứa Vân Lan lại nhanh chóng múc một gáo nước tới.
Nhưng thầy Lục nằm, uống nước không tiện.
Hứa Vân Lan sức lực nhỏ, cũng không đỡ nổi.
Hứa Quốc Hoa ngồi xổm xuống nâng thầy Lục dậy, đút cho thầy uống nửa gáo nước.
Lúc này mới phát hiện trán thầy Lục nóng đến dọa người.
Vội vàng nói với Hứa Vân Lan: "Tiểu Lan, con mau đi tìm bác sĩ Phùng lại đây.”
Vừa dứt lời, còn nói: "Chờ chút, hay là để cha đi, con đi chậm.”
Hứa Vân Lan gật gật đầu.
Hứa Quốc Hoa để thầy Lục dựa nửa người vào tường, chạy ra ngoài tìm bác sĩ.
Thầy Lục vẫn còn bệnh mơ màng màng.
Miệng không ngừng kêu lên: "Con trai...... con trai......”
Hứa Vân Lan chưa từng nghe nói thầy Lục còn có con trai, trong tay ông nắm chặt một tấm ảnh.
Cô thử kéo kéo, thế nhưng không có kéo ra.
Thầy Lục lập tức nói: "Đói... đói...”
Hứa Vân Lan nhìn một vòng, trong nhà thầy Lục gì cũng không có, ngay cả bình sành đựng cơm cũng khô.
Từ trong không gian lấy ra một chiếc bánh bao, bẻ thành một miếng nhỏ nhét vào trong miệng.
Thầy Lục nuốt một ngụm vào.
Không đến hai phút, cả một chiếc bánh bao đã xuống bụng.
Hứa Vân Lan lại từ trong không gian cầm một túi thuốc hạ sốt hòa vào trong nước, đút cho thầy Lục uống.
Không lâu sau, thầy Lục đổ mồ hôi.
Cô lại lấy khăn lau mồ hôi cho thầy Lục, thầy Lục từ từ tỉnh dậy.
Thấy Hứa Vân Lan ngồi bên cạnh ông ấy, hữu khí vô lực nói: "Vân Lan, sao cháu lại tới đây?”
Hứa Vân Lan nghẹn ngào nói: "Thầy Lục, thầy bị bệnh, sốt cao. Thầy kiên trì một chút, cha cháu đi tìm bác sĩ cho thầy.”
Thầy Lục lắc đầu: "Không cần làm phiền... Khụ khụ...
Hứa Vân Lan thấy thầy Lục không có ý chí cầu sinh, an ủi: "Không phải thầy Lục thường nói "Trời ban mệnh cho ta, mạng ta không theo trời" sao, hoàn cảnh gian khổ hơn nữa, chúng ta cũng phải tích cực đối mặt.”
Thầy Lục cười khổ: "Thầy đã nói à?”
Ông ấy không nhớ đã nói câu này.
Trời ban mệnh cho ta, mệnh ta không theo trời.
Hiện tại trời muốn diệt ông ấy, ông ấy thế mà sống lại.
Hứa Vân Lan kiên định nói: "Đúng vậy, thầy Lục không muốn gặp con trai mình sao? Vừa rồi cháu nghe thấy thầy vẫn luôn gọi con trai.”
Thầy Lục sửng sốt nói: "Có thể là thầy bị sốt mơ hồ, hình như thầy nằm mơ thấy ăn bánh bao, bánh bao bột mì trắng, miễn bàn có bao nhiêu thơm ngon.”
Nói xong nắm chặt ảnh chụp trong tay mình, nuốt một ngụm nước miếng.
Nước miếng đắng, có mùi thuốc cay.
Nhưng nhìn Hứa Vân Lan trong tay gì cũng không có, lại cảm thấy chỉ là phán đoán của mình.
[ MONG CÁC BẠN ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ TRUYỆN RA CHƯƠNG SỚM NHA. CÁM ƠN CÁC BẠN ỦNG HỘ]