Trương Tuệ Phương rất thực tế nói: "Cho dù có miễn phí cũng vô dụng, nhà chúng ta không có nồi, không có muối, gia vị gì cũng không có.
Hứa Vân Lan muốn nói cô có, nhưng nhịn xuống không nói.
Sống trong thôn, nấu ăn không tiện là điều chắc chắn.
Bên trên không cho phép khói bốc lên từ nhà riêng, nếu bị phát hiện sẽ nhanh chóng bị lấy đi.
Thử thăm dò nói: "Chúng ta cũng đi chạy nạn đi. Chuyển lên núi, tự nấu cơm, tự ăn.”
Tất cả mọi người đều bị ý nghĩ táo bạo này của cô hù dọa.
Nhưng trong lòng Hứa Vân Lan biết rõ.
Căn cứ trí nhớ kiếp trước, thời đại cơm tập thể của công xã Hồng Tinh các cô là sau khi thu hoạch vụ thu kết thúc.
Chỉ cần cố gắng đến lúc đó, nấu cơm sẽ thuận tiện.
Hứa Quốc Hoa liên tục lắc đầu, "Không được, dẫn theo người nhà rời xa quê hương không được, vạn nhất trên đường ai có bệnh, tai nạn gì đó, hối hận cũng không kịp.”
“Mẹ cảm thấy cũng không được, không chừng chỗ khác còn không bằng chỗ chúng ta.” Trương Tuệ Phương cũng cảm thấy chạy nạn không ổn, "Ổ vàng ổ bạc không bằng ổ cỏ của mình.”
Hứa Vân Cường nhớ xem túi mì kia có thể làm món gì ngon, căn bản mặc kệ ở đâu.
Chỉ cần có chỗ ngủ, có thể ăn no anh ấy đã cảm thấy mỹ mãn.
Hứa Vân Lệ yên lặng uống xong cháo, thầm nghĩ an tĩnh nằm một lát, bảo trì thể lực.
Hứa Vân Lôi mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn người này nhìn người kia, trong bụng thỉnh thoảng phát ra âm thanh "ùng ục".
Cậu ấy không muốn ăn cháo, ăn cháo xong mấy chuyến nhà xí thì đã không còn.
Hứa Vân Lan cũng chỉ là thử thăm dò họ, xem họ có ý này hay không.
Có ý này càng tốt, nếu không, cô cũng không muốn ép buộc cha mẹ rời nhà.
Mỗi người đều có chấp niệm đối với gia đình, bất kể gia đình này tốt hay xấu.
Suy nghĩ một lát còn nói: "Không muốn chuyển cũng được, cha sáng mai đi chợ ma lấy bột mì đổi chút dưa muối khô, khoai lang khô, đậu phộng, trứng gà các loại.”
Hứa Quốc Hoa hoài nghi hỏi: "Sao con biết chợ ma, cha nhớ cha chưa từng nói với người nhà.”
Hứa Vân Lan mặt không đỏ tim không đập: "Là thầy Lục nói cho con biết.”
Hứa Quốc Hoa nhíu nhíu mày, "Thầy Lục này, sao chỗ nào cũng có thầy ấy.”
Hứa Vân Lan chỉ cười không nói.
Lần này thật đúng là không phải oan uổng thầy Lục, thầy Lục kiếp trước quả thật đã nói với cô, nhưng đó là sau khi mẹ chết.
“Có thể đổi vài thứ đương nhiên tốt, chỉ là đáng tiếc bột mì tốt như vậy.” Trương Tuệ Phương tiếc hận nói, "Nếu chúng ta có thể dùng bột mì cán mì sợi, hấp bánh bao thật tốt. Cho dù làm chút canh bột mì cũng được, đáng tiếc.”
Tuy rằng không thấy bột mì, nhưng vừa nghĩ tới đã đau lòng.