Sau khi về đến nhà, Hứa Quốc Hoa cầm bình sành mới đi mua cơm, dọc theo đường đi lưu ý rốt cuộc là ai trộm đi bình sành cũ.
Hứa Vân Lan ở cửa nhìn cha xem ai cũng giống trộm, cảm thấy vừa buồn cười vừa chua xót. Hứa Vân Lệ vỗ vỗ bả vai cô nói: "Buổi chiều chúng ta đi đào rễ cỏ trên đê đi.”
Hứa Vân Lan cười cười, "Được......”
Đã lâu không đào cỏ tranh rễ, ngược lại rất hoài niệm. Hứa Vân Cường hữu khí vô lực nói: "Thật sự hoài niệm bánh bao thịt buổi sáng, nếu một lần ăn mười cái, phỏng chừng nằm mơ cũng cười tỉnh.”
Hứa Vân Lệ che miệng anh, "Anh cả, anh nhỏ giọng chút, cẩn thận người khác nghe thấy.”
Hứa Vân Cường câm miệng, nhưng không khống chế được suy nghĩ trong đầu. Giống như có vô số bánh bao thịt bay trên trời. Hứa Vân Lan trở lại trong phòng, thần thức trực tiếp tiến vào không gian.
Cô nhìn thấy điện thoại di động của mình vô duyên vô cớ sáng lên, mở ra nhìn chữ nhỏ dày đặc trên đó thế mà là danh sách vật tư.
Mỗi danh sách đều được đánh số. Số hiệu là biển số xe tải. Lần kiểm kê trước cô cũng không làm chi tiết như vậy.
Nhưng, cô không nhớ rõ có mua bột mì ngô, bột mì cao lương các loại lương thực thô, thế nào mà trong này cũng sẽ hiện ra?
Chẳng lẽ có nhà máy lấy hàng nhái lấp đầy?
Nghĩ đến đây, cô lại nhìn sơ qua những thứ khác. Quả nhiên bởi vì mình đặt gấp, rất nhiều nhà máy lấy sản phẩm cùng loại và trữ hàng lâu năm ra thay thế.
May mà thức ăn chưa hết hạn. Những thứ khác cũng nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được.
Rất nhiều thứ đã lỗi thời, ở năm 60 lại là một bảo bối. Cũng xem như nhân họa đắc phúc.
Từ không gian đi ra, cô dự định tìm một cơ hội thích hợp lại thả mấy bỏ bánh bao thịt ra.
Nhưng Hứa Vân Lôi trông mong trông coi vại gạo, Trương Tuệ Phương cũng hữu ý vô ý nhìn lén.
Lại nhìn cổ hai người Hứa Vân Cường và Hứa Vân Lệ đã sắp thành cổ hươu cao cổ, ánh mắt lúc nào cũng rơi vào.
Cô không khỏi nghĩ tới câu chuyện ôm cây đợi thỏ. Luôn không làm mà hưởng, có thể ảnh hưởng đến lòng cầu tiến của họ. Cho nên bữa trưa này, cô định không đưa ra.
Hứa Vân Lệ lẩm bẩm: "Kỳ quái, hôm nay "Hồ tam cô" thế nào còn chưa hiển linh?"
Hứa Vân Cường nhìn mặt trời bên ngoài, "Ban ngày không dám ra ngoài.”
Hứa Vân Lôi xen vào: "Quỷ ban ngày mới không dám đi ra!”
Trương Tuệ Phương nghe lời ba người bọn họ, đánh đầu mỗi một người, "Lại nói hươu nói vượn, buổi trưa ai cũng không được ăn cơm. Bảo gia tiên là người các con có thể tùy tiện nghị luận sao!"
Nói xong thành kính quỳ gối trước Bảo gia tiên đọc: "Hồ tam cô đại nhân có đại lượng, bọn nhỏ không hiểu chuyện, có miệng mà vô tâm, ngài ngàn vạn lần đừng chấp nhặt với bọn chúng.”
Ba người Hứa Vân Cường co rúm đầu, ai cũng không dám nói chuyện. Bọn họ đều chưa từng đi học, lượng tri thức dự trữ cũng bắt nguồn từ tin vỉa hè và truyền thụ bằng miệng của Trương Tuệ Phương.
Sợ thật sự đắc tội Bảo Gia Tiên, rốt cuộc không được ăn bánh bao thịt nữa.
Hứa Quốc Hoa trở về thấy không khí trong nhà nặng nề, vội hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?”
Trương Tuệ Phương nói chân tướng một lần, Hứa Quốc Hoa an ủi: "Hồ tam cô đại nhân đại lượng sao có thể so đo với con nhỏ, em đừng tự dọa mình.”
Trong nhà ngay cả cái bàn cũng không có, ông ấy đặt cháo xuống đất.