Mạt Thế Sống Lại, Người Khác Chém Giết, Tôi Đi Phủ Xanh

Chương 22-2: Trộm gà không được còn mất nắm thóc


Tạ Lục sợ hãi, vội khép chân lại, nghĩ thầm: "Nhìn thì xinh thế này mà lại bị ngớ ngẩn."

"Tiểu mỹ nhân, đi theo Tạ Lục ta đi, về sau ăn ngon uống tốt, không bao giờ phải sợ hãi đối mặt với đám zombie ở ngoài kia nữa. Thế nào?"

"À!" Tần Ninh cắm chiếc kéo thật to xuống mặt đất, nhìn hắn vẻ xem thường, nói: "Cóc ghẻ lại muốn ăn thịt thiên nga."

"Mày!" Tạ Lục tức tối, bước một bước về phía trước, mắng: "Con bé thối tha này, nể mặt mày mà mày không biết điều."

"Loại vô dụng, ra vẻ cái gì." Tần Ninh vung kéo lên, bụp một tiếng đã đánh bay hắn. Dây leo phía sau vươn lên cuốn chặt cánh tay hắn, kéo hắn cắm mặt xuống như chó gặm bùn.

"Mẹ nó!" Tạ Lục vùng vẫy muốn đứng dậy, Tần Ninh đã nhảy vọt tới trước mặt hắn, tháo đôi giầy của hắn ra, chớp chớp mắt quyến rũ. "Hừ! Đừng có trách tôi nhẫn tâm. Chọn lọc tự nhiên thôi, thứ vô dụng sẽ biến mất." Tần Ninh nói xong là nhét luôn giầy vào miệng đối phương.

"Ô ô ô! Cô... Cô định... Làm gì..." Tạ Lục nhìn Tần Ninh nhấc kéo lên, lập tức luống cuống, cố gắng vùng vẫy.

"Tôi đang muốn giúp anh trở nên mạnh mẽ. Muốn luyện bí kíp này, đầu tiên nhất định phải tự thiến."

"Á!" Miệng Tạ Lục bị bịt kín, đau đớn gầm lên, mặt trắng bệch, trán túa mồ hôi như tắm.

"He he he! Thế này đã không chịu được, quả nhiên không vào nổi môn phái của tôi." Tần Ninh ghét bỏ, đưa chân đá bay đối phương.

"Tần Ninh, con ranh chết tiệt này, lại dám..." Đường Nhạc đang đuổi theo xuống lầu đã thấy cảnh tượng kinh khủng này. Hắn cũng đổ mồ hôi lạnh, đưa tay che bảo bối của mình.

"Ôi chao ơi, em giai tốt của tôi, cuối cùng cậu cũng xuất hiện rồi." Tần Ninh lộ nụ cười mà bản thân tự coi là hiền lành, đưa kéo về phía hắn.

"Cô! Cô lại dám làm sếp Lục bị thương. Cô chết chắc rồi." Đường Nhạc sợ hãi cái kéo của Tần Ninh theo bản năng, hiện mai rùa lên, tay cầm đao quát: "Tần Ninh, con đàn bà thối tha, tao phải gϊếŧ mày." Mặc dù hắn đang sợ hãi nhưng cảm thấy dù gì thì dị năng của mình cũng có thể phòng thủ tốt, chẳng cần phải sợ con ả này.

Tần Ninh nhìn thấy hắn bỏ chạy như một con heo mập! À, không, là một con rùa mập, liền nói: "Hai con cóc ghẻ này, trốn sao thoát được." Cô đạp một chân lên Tạ Lục đang nằm dưới đất, bàn tay điều khiển đây leo quấn lấy hắn, ném về phía Đường Nhạc.

Đường Nhạc đang giơ đao, lúc này đâm thẳng xuyên qua người Tạ Lục. Máu tươi phun ra, nhuốm đỏ khuôn mặt hắn.

"Úi chà! Đường Nhạc, cậu đúng là em trai tốt của tôi mà."

Đường Nhạc còn chưa kịp phản ứng, Tần Ninh đã vò rối bù đầu tóc mình, nằm co quắp xuống mặt đất, gào to: "Gϊếŧ người rồi. Gϊếŧ người rồi! Cứu tôi với!"

"Cô... Cô.... Cô làm cái gì thế?" Lúc này Đường Nhạc sợ tới mức không nắm nổi đao nữa.

"Em trai tốt của tôi ơi, chẳng lẽ cậu không biết tôi trời sinh đầu óc nhiều ý xấu à?" Tần Ninh nhìn đám người lão đại bị tiếng gào thét thu hút tới, bắt đầu thể hiện khả năng diễn xuất của mình.

"Sếp ơi, cứu tôi với! Cứu tôi với. Hắn... Hắn vừa mới gϊếŧ sếp sáu rồi. Sếp ơi!" Tần Ninh chủ động chiếm lợi thế, vừa ôm chân chó của lão đại là không chịu buông ra. Cô còn âm thầm truyền một luồng lực lượng tự nhiên vào trong cơ thể lão đại.