Mạt Thế Sống Lại, Người Khác Chém Giết, Tôi Đi Phủ Xanh

Chương 12-1: Không phải là 1 chọi 20 sao?

Tần Ninh thu hồi thanh đao, liếc mắt nhìn toàn bộ mặt đất đầy thi thể. Cô đang muốn rời đi, dòng máu trong ngực lại cuộn trào, phun ra một ngụm máu tươi. "Quả nhiên theo năng lực hiện tại của mình, điều khiển nhiều dây leo như vậy cũng quá sức." Cô đưa tay lau vết máu trên khóe miệng đi.

Nhìn lại tinh hạch đã hết sạch năng lượng trong tay, Tần Ninh thầm cảm thấy may mắn vì lúc trước gϊếŧ không ít zombie. "Xâu lại thành chuông gió cho Hoan Hỉ chơi đi."

Nghĩ vậy, cô xoay người, dựa vào đám hoa Cẩm tú cầu bên cạnh cửa, nhắm hai mắt lại. Cơ thể cô có lực lượng tự nhiên, thông qua thực vật khôi phục thể lực là phương pháp tốt nhất.

Tiến vào không gian, cô đã thấy bé Hoan Hỉ đang một mình đuổi bắt một con bướm trên bãi cỏ. Cô bé hô: "Chị Giao Giao, chị tới rồi à? Ở đây đẹp quá."

Cô bé vọt tới ôm chầm lấy Tần Ninh, cả người nằm trong lòng cô, nói: "Chị Giao Giao, em rất thích ở đây."

Tần Ninh không nhịn được bật cười một tiếng, lấy ra một cái lược, vừa chải đầu cho cô bé vừa hỏi: "Hoan Hỉ, sao em lại ra khỏi phòng được?" Vì để đảm bảo an toàn, Tần Ninh đã cố tình khiến đám người Chu Hạo Vũ nghĩ rằng căn phòng trong tầng hai đã bị thực vật biến dị chiếm lĩnh, để bọn chúng không tới gần.

Đôi mắt trong trẻo, tinh ranh của bé Hoan Hỉ nhìn chăm chú vào đàn cá trong suối, trả lời câu hỏi của Tần Ninh nhưng cũng không tập trung lắm: "Cái tủ trong phòng có một cánh cửa nhỏ. Em ở một mình trong đó cũng rất chán, lại nghe giọng nói có người dẫn em đi ngắm hoa, thế là em đi theo ra ngoài."

Giọng nói? Chẳng lẽ bé Hoan Hỉ có thể nghe được tiếng nói của thực vật sao? Còn chưa đợi cô hỏi lại cho rõ ràng, bé Hoan Hỉ đã lao vèo một cái ra ngoài, chụp vào đám cá đang bơi bên bờ suối.

Tần Ninh bất đắc dĩ, cười khẽ một tiếng, nói: "Quả nhiên nước vĩnh viễn có ma lực rất lớn đối với trẻ con."

Cô muốn ở lại đây, tạm thời khôi phục thể lực, sau đó lập tức lên đường đi tìm Lê Húc. Cô tin tưởng rằng Lê Húc không chết đi dễ dàng như vậy được. Anh là người của khu 11, tuyệt đối không phải là người bình thường. Cô nắm chặt bàn tay, lông mày nhíu chặt. Đúng vậy! Nếu như không nghĩ vậy, cô cũng không biết phải tự an ủi thế nào mới được.

Thời gian vàng để cứu viện chỉ trong 48 giờ. Hiện giờ chỉ còn lại có ba giờ, cô phải hành động ngay lập tức.

Tần Ninh đi từ trong không gian ra, liếc liếc những thi thể trong phòng. Để bọn chúng ở lại trong nhà thật sự không may, vì thế nói: "Phiền các vị rồi."

Coi đám thi thể thành phân bón cho cây, sau đó cô lại đặt chiếc vòng tay mặt trời lên một gốc cây nhỏ, nói: "Phiền các vị dẫn tôi đi tìm anh ấy, sống phải thấy người chết phải thấy xác."

Trong lòng Tần Ninh thầm gọi, Lê Húc, anh nhớ phải chờ em đấy, em sẽ tìm tới anh.

Đi ra khỏi nhà hồi lâu, sắc mặt Tần Ninh càng ngày càng trở nên tái nhợt. Tuyết rơi nhiều, thực vật còn có thể tồn tại càng lúc càng ít. Bắt đầu từ sau khi rời khỏi nhà 3km, tiếng nói cô có thể nghe được càng lúc càng nhỏ. Mà tiếng ong ong trong tai giống như sóng trào, cảm giác đau đớn muốn nổ tung đầu, khiến cô bước đi cũng gian nan. Không được, cứ tiếp tục như vậy thì căn bản không thể tìm được Lê Húc.

Cô nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay. Khoảng cách tới 48 giờ chỉ còn một giờ, thời gian rất gấp!

Cô muốn bổ sung năng lượng cho mình, trồng nhiều thực vật một chút. Nghĩ tới đây, Tần Ninh cúi người ngồi xổm xuống, đưa tay sờ mặt đất. Bị mưa axit tàn phá, dưỡng chất trong đất gần như không còn, không khác gì đất bị luộc chín. Muốn cây cối sinh trưởng ở nơi này gần như không có khả năng.

Nước suối trong không gian đúng là có khả năng cải thiện chất đất, nhưng phân bón phải đến từ zombie. Tinh hạch trong tay cô không còn nhiều lắm, gần như dùng hết để đối phó với đám người Chu Hạo Vũ rồi. Xem ra cần chém gϊếŧ thêm zombie.