Sáng sớm, có ánh sáng ấm áp từ ngoài cửa sổ chiếu vào. Lông mi dày đặc của Giản Mạn giật giật, không mở mắt ra, đã có một giọt nước mắt từ khóe mắt lăn xuống, biểu thị rõ cô đã tỉnh lại.
“Tỉnh rồi?”
Một giọng điệu đạm mạc lại hơi trào phúng vang lên bên tai, mùi sau cuộc hoan ái vẫn chưa tan hết nhưng giọng lại vừa lạnh lùng châm chọc.
Cuối cùng Giản Mạn run rẩy mở mắt ra.
Người đàn ông tựa ở đầu giường, chăn mỏng mềm mại đắp ở trên đùi, nửa người trên mặc lỏng lẻo một chiếc áo sơ mi trắng, cúc áo tinh xảo xinh đẹp toàn bộ tản ra, lộ ra đường cong thân thể của anh uốn lượn mê người.
Nhiệt độ trong chăn rất cao, nhưng máu trong người Giản Mạn đều rét lạnh, cảm thấy như nước sôi lửa bỏng.
Đêm qua, cô mơ hồ cảm thấy mình nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc này, nhưng vẫn cho rằng mình gặp ảo giác mà thôi.
Lại không nghĩ tới đây là sự thật.
Lục Dận Nhiên.
Khi cái tên chôn sâu trong lòng suốt bảy năm này xuất hiện trong đầu, cô gần như là phản xạ có điều kiện, nhớ tới những năm tháng trung học oanh oanh liệt liệt kia... Thời kỳ yêu đương, thể hiện tình yêu không biết xấu hổ.
Cô liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc: "Anh…”
Bảy năm sau gặp lại, lại là tình hình như vậy, cô không biết nên giải thích tình hình đêm qua như thế nào. Hay làm như không có việc gì nói một câu ‘đã lâu không gặp’?
Nhưng có lẽ thời gian bảy năm, anh đã sớm quên cô.
Dù sao năm đó, cô mặt dày mày dạn tuyên bố muốn theo đuổi anh, còn anh chưa bao giờ cho cô một ánh mắt nào cả.
Hốc mắt Giản Mạn có vài phần chua xót, đầu ngón tay siết chặt chăn, hiện ra vẻ tái nhợt nhàn nhạt.
Lục Dận Nhiên thấy cô không giả bộ ngủ nữa, nghiêng mắt liếc một cái, trong đôi mắt phượng xinh đẹp của người đàn ông hiện kên thần sắc nhàn nhạt, thậm chí không có bất kỳ biểu tình nào. Nhưng Giản Mạn lại phảng phất từ thần sắc trong mắt của anh cảm thấy sự chán ghét.
Cũng đúng, đêm qua, cô chật vật như vậy......
Vẻ mặt cô có vài phần khó xử, cố gắng chống đỡ nỗi khổ trong lòng, nở nụ cười thoải mái với anh, ngữ điệu cũng vui vẻ: "Anh đẹp trai, hôm qua, thật sự cảm ơn anh.”
Cô làm ra vẻ thoải mái, thậm chí còn cổ vũ trong lòng phải bình tĩnh. Nhưng bỗng dưng cô sửng sốt cảm thấy áp suất xung quanh đột nhiên giảm mạnh. Ngước mắt lên bất ngờ liền đυ.ng ngay vào ánh mắt dọa người như muốn đem xé thịt bằm xương nuốt xuống bụng của Lục Dận Nhiên.
“Em nói cái gì?”
Anh từng chữ từng chữ phun ra cực kỳ lạnh lẽo, như mang theo lửa giận ngập trời giống như cô đã làm chuyện gì đó không thể tha thứ.
Nếu như không phải rõ ràng tính tình của anh, Giản Mạn còn tưởng rằng lửa giận của anh là bởi vì cô không nhận ra anh mới như vậy. Nhưng cũng bởi vì anh là Lục Dận Nhiên, cho nên cô biết anh đang tức giận vì cô chiếm tiện nghi của anh, còn có thái độ phóng đãng vô liêm sỉ.
“A, ý tôi là, người trưởng thành chơi đùa một chút mà thôi, tình một đêm gì đó rất bình thường.”
Giản Mạn hít sâu một hơi, sắm vai bộ dáng ta đây là dân già đời vén chăn lên trước mặt anh, muốn nhặt quần áo của mình lên để mặc vào. Nhưng không nghĩ tới, quần áo ngày hôm qua toàn bộ đều thành vải rách, căn bản không có cách nào mặc được làm cô không khỏi có chút ảo não.
Cô xấu hổ cứng đờ tại chỗ, không biết nên nhặt quần áo lên mặc hay là lại quay người trốn vào trong chăn. Dù sao, hiện tại cô cũng đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng lõa thể, như có gai đâm sau lưng.
Lục Dận Nhiên bỗng dưng cười nhạo một tiếng, mặt mày hiện lên một phần nham hiểm: "Chơi đùa mà thôi sao? Người phụ nữ tùy tiện như vậy, có thể mang đồ quý giá của mình tìm đàn ông chơi đùa à?”
Tựa như bảy năm trước, cô như một vết mực xuất hiện rồi sau đó quấy rối cuộc sống của anh, rồi lại không từ mà biệt. Những thứ này ở trong mắt cô đều là chơi đùa thôi sao?
Giản Mạn cảm thấy lời này của anh, hình như trong lời nói có hàm ý gì đó cô hoang mang nghiêng đầu nhìn, lại thấy khóe miệng anh nhếch lên cười lạnh vết máy xử nữ như những cánh hoa trên ga giường màu trắng.
Khuôn mặt của cô bỗng chốc đỏ bừng, cứng đờ tại chỗ.