"Mạn Mạn, nhóm đạo diễn đầu tư nói lần này mở thêm tuyển chọn riêng nhỏ này để tuyển chọn thêm vài người ưu tú nữa. Em đi đi, nhớ rõ biểu hiện thật tốt, cố gắng tranh thủ đem vai nữ bốn đoạn về tay nha!"
Trợ lý Ngô Mộng Linh mang theo Giản Mạn dừng ở lại trước cửa Đế Hoa, cổ vũ cho cô.
Giản Mạn Nhị là từ nội thành S để có thể ở lại chốn kinh đô phồn hoa phát triển, chỉ có thể xem ở được hay không khi lấy được vai nữ 4 trong bộ phim cung đấu cổ trang này.
Giản Mạn ngẩng đầu nhìn khách sạn xa hoa như tòa nhà, xác nhận lại lần nữa: "Đạo diễn nói, đi tuyển chọn sao?"
Ngô Mộng Linh vẻ mặt thành khẩn tươi cười: "Sao có thể lừa được. Đi đi, đạo diễn nói là phòng 801 lầu 8, cầm thẻ tới là có thể trực tiếp đi vào được á.”
Đưa thẻ cho Giản Mạn, Giản Mạn nhận lấy liền gật đầu quay người đi, Ngô Mộng Linh lại giữ cô lại.
“Mạn Mạn, uống đi. Cứ đi đi, đừng lo lắng, chỉ cần thử vai diễn này chị tin chắc em sẽ làm được!”
Giản Mạn sinh ra xinh đẹp, có tâm huyết trong giới giải trí, thế nhưng không có cơ hội tốt nên cũng không kiếm được tiền, công ty ký hợp đồng cũng không cung cấp được một người quản lý cho ra hồn, ngược lại lại bị kìm hãm, hạn chế. Ngô Mộng Linh là trợ lý cô tình cờ tìm được, cả hai gần như nương tựa vào nhau khi ở thành phố S, vì Trình Mạn, trái tim Ngô Mộng Linh cũng không còn nhỏ nữa.
Với nụ cười trên môi cô đưa ra nhận lấy thứ mà Ngô Mộng Linh đưa cho mình, uống một hơi cạn và mỉm cười: "Được rồi, vậy em đi trước.”
Ngô Mộng Linh cầm ly, ánh mắt nhìn thẳng vào bóng lưng rời đi của Giản Mạn, ánh mắt nặng nề.
Tầng 8, phòng 801.
Giản Mạn cầm thẻ phòng bằng kim loại, lạc đường quay lại lầu 8, mờ mịt tìm số phòng.
Khách sạn Đế Hoa thật sự quá lớn, đi vòng qua vòng lại quanh hành lang hơn ba phút cô mới mới trùng hợp thấy được số 801.
Lúc quẹt thẻ đi vào thì bên trong im ắng không có chút tiếng vang nào giống như thật sự không có buổi tuyển chọn nhỏ nào.
Giản Mạn nhíu mày, ở phòng khách sạn nhỏ giọng gọi: "Có ai ở đó không?”
Có, hay là không có?
Đang lúc nghi ngờ thì phía phòng ngủ phát ra một tiếng vang lớn. Cô nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy cửa bị mở ra bởi một người đàn ông đang quấn nửa cái khăn tắm phần thân dưới hiện ra trước tầm mắt cô.
Đồng tử trong nháy mắt cảnh giác lùi lại: "Lâm, Lâm tiên sinh?”
Đây là người đàn ông béo phì có làn da ngăm đen mà cô đã gặp trong thời điểm diễn ra buổi tuyển chọn hôm qua, là nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim kia, tên là Lâm Vĩ.
Lâm Vĩ nhìn thấy cô mắt liền sáng rực, nhào tới như sói: "Cô bé nhỏ xinh đẹp cuối cùng cũng tới rồi, tôi đợi em lâu rồi.”
Nói xong, mùi thuốc lá cùng với mùi hôi của rượu tỏa ra..
Giản Mạn giật nảy mình, mới phản ứng ra ngay từ đầu vốn dĩ đã không có tổ chức tuyển chọn nhỏ gì cả! Cô đã bị lừa!