Nhậm Bắc là bạn của Kỷ Viễn, lúc đầu nguyên chủ bước chân vào giới giải trí, cũng là Kỷ Viễn nhờ vả quan hệ, giao nguyên chủ cho Nhậm Bắc.
Kỷ Viễn nói với nguyên chủ: “Nhậm Bắc là anh em tốt của anh, em theo anh ta thì cứ yên tâm, anh ta nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt.”
Sự thật đúng như lời Kỷ Viễn nói, Nhậm Bắc quả thật đã rất tận tâm ‘chăm sóc’ nguyên chủ.
Gã lừa nguyên chủ đi theo con đường nổi tiếng nhờ drama, sau khi nguyên chủ bị cả mạng xã hội bôi đen thì mặc kệ, lại dụ dỗ nguyên chủ ký hợp đồng bất lợi, âm thầm cuỗm đi không ít tiền của nguyên chủ.
Sau khi nguyên chủ bị vạch trần bộ mặt thật, gã không những không giúp nguyên chủ làm rõ những tin đồn thất thiệt trước kia, mà còn đổ thêm dầu vào lửa, giẫm đạp lên nguyên chủ lúc khó khăn nhất.
“Tiểu Liễm, gọi cho cậu bao nhiêu cuộc, sao cậu không nghe máy thế?” Nhậm Bắc mỉm cười, ra vẻ trách móc, nhưng thực chất lại mang theo vài phần thân thiết quen thuộc, mà sự thân thiết này cũng chỉ là giả tạo trước mặt Kỷ Liễm.
Khác với gã Kỷ Viễn nóng nảy, Nhậm Bắc rất giỏi đâm sau lưng người khác, nguyên chủ chính là rơi vào cái bẫy thật giả lẫn lộn của Nhậm Bắc, mãi đến khi Nhậm Bắc tự tay xé bỏ lớp mặt nạ, nguyên chủ mới phát hiện ra bộ mặt thật của gã.
Kỷ Liễm không thèm nhìn khuôn mặt nhăn nhúm vì cười của Nhậm Bắc, từ lúc Nhậm Bắc bước vào cửa, ánh mắt cậu đã bị chiếc túi Nhậm Bắc xách trên tay thu hút.
Khứu giác nhạy bén đã sớm ngửi thấy mùi hương bơ sữa ngọt ngào thoang thoảng từ trong túi.
“Cho tôi à?” Kỷ Liễm chỉ vào chiếc túi, giọng nói mang theo chút mong đợi.
“Nói gì vậy, cậu đang trong thời gian giảm cân, sao có thể ăn mấy thứ này, lỡ cậu béo lên, chẳng phải công sức tôi vất vả tìm kiếm tài nguyên cho cậu đổ sông đổ bể hết sao?”
Nhậm Bắc liếc xéo Kỷ Liễm, nụ cười không hề giảm bớt khiến cho cái liếc mắt đó cũng trở nên yếu ớt.
Kỷ Liễm sa sầm mặt, cuối cùng cũng chịu nhìn thẳng vào Nhậm Bắc, vẻ mặt không vui, ánh mắt sắc bén.
Đây là xã hội pháp trị, cậu không thể giống như lúc ở mạt thế, có thể không hỏi lý do mà cướp đoạt thứ không thuộc về mình, nhưng cậu lại đang suy nghĩ, Nhậm Bắc xấu xa như vậy, lấy độc trị độc chắc là không phạm pháp đâu nhỉ?
“Đây là tôi mua cho Tiểu Sanh.” Câu nói của Nhậm Bắc vừa dứt, Kỷ Liễm lập tức dẹp bỏ hết những suy nghĩ bất mãn và ý định cướp bánh kem, cũng bởi vậy, Nhậm Bắc không hề phát hiện ra sự thù địch thoáng qua của Kỷ Liễm.
“Tiểu Sanh, chú đặc biệt mua cho con bánh kem dâu tây mà con thích nhất đấy.” Vừa nói, Nhậm Bắc vừa cúi người, tìm thấy Hạ Sanh đang trốn sau lưng Kỷ Liễm, mỉm cười đưa chiếc túi qua.
Hạ Sanh nắm chặt lấy áo Kỷ Liễm, núp sau lưng cậu, chỉ để lộ nửa khuôn mặt, cảnh giác nhìn chằm chằm Nhậm Bắc đột nhiên xuất hiện.
Nhậm Bắc là quản lý của nguyên chủ, mặc dù nguyên chủ không có nhiều công việc, nhưng Hạ Sanh vẫn thường xuyên nhìn thấy Nhậm Bắc đến biệt thự.
Lần nào đến Nhậm Bắc cũng mua đồ ăn cho bé con, nhưng Hạ Sanh không vì sự dịu dàng dễ gần của Nhậm Bắc mà có thiện cảm với gã.
Bé nhạy cảm hơn những đứa trẻ khác, bản năng mách bảo bé phải tránh xa nguy hiểm, tránh xa sự tiếp cận và lấy lòng của Nhậm Bắc.
“Sao Tiểu Sanh vẫn ghét chú thế?” Nhậm Bắc cười tự giễu, ra vẻ tủi thân nói: “Chú là bạn tốt của ba con mà, con đừng ghét chú nữa được không? Tiểu Sanh làm bạn với chú nhé?”
Nhậm Bắc không thích trẻ con, lý do gã kiên nhẫn với Hạ Sanh như vậy chỉ vì Hạ Sanh là con trai của Hạ Minh Trầm.