Hạ Minh Trầm thấy kỳ lạ, hỏi: “Sao vậy?”
Kỷ Liễm lắc đầu, nhận lấy gói mì trong tay Hạ Minh Trầm, trả lời không liên quan đến câu hỏi: “Để tôi nấu cho anh.”
Làn da quá trắng cũng có điểm xấu, chỉ cần cảm xúc hơi dao động một chút là sẽ bị phóng đại. Kỷ Liễm lục tung đồ đạc trên lầu một hồi lâu, lại vội vàng chạy xuống, trên mặt đã hơi ửng hồng vì vận động, lúc này lại vì sự khâm phục với khả năng ăn cay của Hạ Minh Trầm mà đỏ ửng thêm vài phần. Trong mắt Hạ Minh Trầm, lại biến thành một ý nghĩa khác.
Kỷ Liễm lúc này có hơi giống với trước kia, khi đối diện với anh sẽ vô thức né tránh.
Hạ Minh Trầm trước kia không hiểu tại sao Kỷ Liễm lại có phản ứng như vậy, sau khi được Tôn Lan Thục nhắc nhở, nhìn thấy gò má ửng hồng của Kỷ Liễm, anh dường như đã có đáp án.
Mì ăn liền nấu rất nhanh, động tác của Kỷ Liễm nhanh nhẹn, lúc cho gói gia vị vào còn do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định cho hết cả gói vào.
Chỉ cần ngửi thấy mùi vị thôi, dạ dày của Kỷ Liễm đã bắt đầu đau âm ỉ.
Hạ Minh Trầm mặt không đổi sắc, từ từ ăn hết bát mì có màu sắc đỏ đậm, Kỷ Liễm chỉ còn lại sự bội phục.
Đôi mắt phượng của cậu hơi mở to, tròng mắt đen láy nhìn chằm chằm anh không chớp, nói không bị ảnh hưởng là giả, cho dù Hạ Minh Trầm có trầm ổn đến đâu cũng không chịu nổi ánh mắt như vậy của Kỷ Liễm, huống hồ, Kỷ Liễm vốn dĩ rất đẹp.
Hạ Minh Trầm cũng không biết mình đã ăn hết bát mì này như thế nào, mãi đến khi ăn xong, anh mới phát hiện bát mì này đã vượt quá phạm vi cay mà anh có thể chấp nhận, nhưng anh luôn kiềm chế tốt hơn người khác, cho nên, Kỷ Liễm không hề phát hiện ra sự lúng túng của anh.
Tại sao Kỷ Liễm lại nhìn anh như vậy?
Lại còn không hề che giấu?
Hạ Minh Trầm không phải người thích giấu diếm suy nghĩ của mình, khi anh định mở miệng hỏi thì Kỷ Liễm đã lên tiếng trước: “Anh Hạ, hôm nay anh có thể ở lại đây không?”
Hạ Minh Trầm kinh ngạc, Kỷ Liễm lại chủ động giải thích lý do.
“Hạ Sanh lâu rồi không gặp anh, thằng bé rất nhớ anh.” Hai má Kỷ Liễm vẫn luôn ửng hồng, lúc nói chuyện còn liếc nhìn Hạ Sanh bên cạnh.
Miệng Hạ Sanh đang ngậm khoai lang, ú ớ nói: “Vâng ạ, ba ơi, con nhớ ba lắm.”
Kỷ Liễm: “Hạ Sanh rất mong anh có thể ở lại ăn cơm cùng.”
Hạ Sanh gật đầu lia lịa, học theo Kỷ Liễm: “Vâng ạ, ba ơi, ba nhỏ cũng rất mong ba ở lại ăn cơm cùng.”
Hạ Minh Trầm: “…”
Lúc nhận ra bản thân đã lơ là Hạ Sanh đến mức nào, Hạ Minh Trầm quyết định ở lại đây thêm vài ngày để bù đắp cho con trai.
Sau khi Kỷ Liễm và Hạ Sanh nói xong, anh không chút do dự đồng ý yêu cầu của một lớn một nhỏ này.
Ba mẹ bận rộn công việc, trong ký ức của Hạ Minh Trầm không có nhiều hình bóng của họ, anh được chị gái và anh hai Hạ Minh Duệ chăm sóc từ nhỏ đến lớn.
Cho dù có trưởng thành đến đâu, chị gái và anh hai khi đó cũng chỉ là những đứa trẻ, nói là người lớn chăm sóc trẻ nhỏ, chi bằng nói ba người là bạn chơi có khoảng cách tuổi tác hơi lớn.
Vì vậy, Hạ Minh Trầm chưa bao giờ thực sự cảm nhận được tình thân là gì, sau khi đón Hạ Sanh về, anh không biết phải chăm sóc Hạ Sanh như thế nào, chỉ có thể học theo anh trai và chị gái, cho Hạ Sanh những thứ mà anh cho là tốt nhất, nhưng lại bỏ qua điều Hạ Sanh thực sự cần không phải là sự thỏa mãn về vật chất.