Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn bị gió lạnh thổi đến đỏ bừng, nhìn là biết Hạ Sanh chắc hẳn đã đi theo cậu không lâu sau khi cậu ra ngoài.
Nếu là đứa trẻ khác, Kỷ Liễm ngồi xổm xuống là có thể nhìn thấy mặt đứa bé. Hạ Sanh nhỏ con hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi, cộng thêm việc cúi đầu, Kỷ Liễm không thể nhìn rõ biểu cảm hiện tại của Hạ Sanh.
Kỷ Liễm không chủ động chạm vào bé con đang sợ hãi, cậu nhìn lướt qua cơ thể Hạ Sanh.
Hạ Sanh mặc đồ dày, bãi cỏ mềm mại, chắc là không bị thương, nhưng sự lo lắng của cậu vẫn không giảm bớt.
Kỷ Liễm nghiêng đầu, như đang chơi trò trốn tìm, từ dưới lên trên để bắt được biểu cảm hiện tại của Hạ Sanh.
Đôi mắt Hạ Sanh run rẩy chạm phải ánh mắt trong veo của Kỷ Liễm, cả người bé con theo bản năng run lên.
Kỷ Liễm dịu dàng nói, dùng giọng điệu trêu chọc để cắt ngang lời xin lỗi của Hạ Sanh: "Ba còn đang nghĩ, nếu con lại khóc, ba sẽ gọi con là bé mít ướt đấy."
Hạ Sanh hít hít mũi, giọng nói hơi nghẹn ngào vẫn để lộ sự thật rằng bé muốn khóc: "Con không phải là bé mít ướt."
Kỷ Liễm hỏi: "Có bị ngã đau không?"
Hạ Sanh lắc đầu nhỏ: "Không đau."
Bé con muốn chứng minh với Kỷ Liễm rằng mình không phải là một đứa trẻ mít ướt, chỉ là bị ngã một chút thôi, không đau chút nào!
Nhưng vừa nói xong bé lập tức hối hận.
Nếu bé nói đau, liệu ba nhỏ có dỗ dành bé như vừa nãy không?
Bé thực sự không bị ngã đau, chỉ là cảm thấy tủi thân, muốn được người ta dỗ dành.
"Thật không?" Kỷ Liễm hỏi lại.
Hạ Sanh do dự, không cam lòng trả lời: "Không đau."
Hu hu, trẻ ngoan một ngày chỉ được nói dối tối đa một lần, không đau không đau!
Kỷ Liễm đưa tay ra, sau khi xác định Hạ Sanh không né tránh, mới từ từ đưa tay về phía trước, véo má phúng phính của Hạ Sanh: "Ừm, cục cưng của chúng ta thật kiên cường."
Mặt Hạ Sanh càng đỏ hơn, ngón tay gần như xoắn lại thành một mớ hỗn độn.
Ba nhỏ lại gọi mình là cục cưng rồi!
Lần này ba nhỏ sau khi "khởi động" sao lại dịu dàng như vậy chứ!
Bé... Bé có chút thích.
Giữ nguyên tư thế nghiêng đầu sẽ rất mỏi, nhưng Kỷ Liễm vẫn giữ nguyên tư thế đó, không hề tỏ ra mất kiên nhẫn.
Mỗi cử động của cậu, bao gồm cả câu hỏi và giọng điệu, đều được cân nhắc kỹ lưỡng, sợ sẽ làm đứa trẻ yếu đuối trước mặt sợ hãi: "Con lo lắng cho ba nên mới đi theo sao?"
Hạ Sanh gật đầu nhỏ, ngay sau đó nhìn thấy nụ cười nở trên khuôn mặt Kỷ Liễm - người vốn không hay cười.
Đôi mắt đẹp cong thành hai vầng trăng khuyết, lúm đồng tiền thường ngày ẩn giấu hiện lên bên khóe miệng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Sanh nóng bừng, bé con không khỏi nhìn đến ngây người.
Không phải bé chưa từng thấy Kỷ Liễm cười, nhưng đây là lần đầu tiên bé biết rằng Kỷ Liễm cười còn đẹp hơn cả khi không cười.
"Cảm ơn con đã lo lắng cho ba." Kỷ Liễm nói những lời này một cách chân thành.
Sự bất ngờ mà đứa trẻ có trái tim mềm mại như chuột hamster Điểm Điểm mang đến khiến Kỷ Liễm cảm thấy ấm áp. Ngoài Điểm Điểm ra, chưa từng có ai lo lắng cho cậu.
Hôm qua cậu cảm nhận được Hạ Sanh sợ hãi cậu, cậu không ngờ rằng Hạ Sanh sẽ không để bụng chuyện cũ, sẽ đi theo vì lo lắng cho cậu.
Nói chính xác hơn, Hạ Sanh sợ hãi nguyên chủ, nhưng lo lắng cho Kỷ Liễm.
Điều này khiến tâm trạng Kỷ Liễm tốt hơn. Cậu đưa chiếc bánh mì kẹp lấy từ Tôn Lan Thục đến bên miệng Hạ Sanh: "Ăn đi."