Trong thời gian ở hang động, Kỷ Liễm và chuột hamster Điểm Điểm nương tựa vào nhau.
Điểm Điểm mang về cho cậu rất nhiều quần áo và chăn bông, nhưng mỗi đêm vẫn sẽ để lộ bụng mềm mại cho Kỷ Liễm nằm lên.
Nó rất thích ôm Kỷ Liễm ngủ. Kỷ Liễm từ kháng cự cho đến dần thích nghi, đến nỗi sau này khi Điểm Điểm mất tích, cậu cả đêm không ngủ được, gần như kiệt sức cũng không thể chợp mắt.
Với sự tiến hóa không ngừng của các loài, chuột hamster không thể mãi là kẻ săn mồi mạnh nhất. Kỷ Liễm biết trong lòng rằng có thể cậu sẽ không bao giờ gặp lại con chuột hamster đó nữa.
Sau khi chuột hamster mất tích, Kỷ Liễm đã sống một mình trong một năm rưỡi còn lại.
Sau khi chết, mở mắt ra lần nữa ở một thế giới khác, Kỷ Liễm đã tìm thấy con chuột hamster đã mất tích từ lâu.
Đứa trẻ tên Hạ Sanh này cũng hiền lành như chuột hamster Điểm Điểm của cậu, ôm vào cũng mềm mại và ấm áp như vậy. Cậu thở dài mãn nguyện, trong giấc ngủ, lẩm bẩm cái tên mà cậu đã nhớ nhung từ lâu.
-
Ánh bình minh le lói, trong mùa đông lạnh giá, những chú chim nhỏ chưa di cư vẫn hót líu lo không ngừng nghỉ bên ngoài cửa sổ.
Kỷ Liễm đã ngủ liên tục hai giấc dài và thoải mái, cơ thể dần hồi phục trong giấc ngủ. Khi mở mắt ra, cậu không còn cảm thấy đau dạ dày dữ dội hay một chút khó chịu nào nữa.
Ngủ li bì hai giấc liên tiếp, Kỷ Liễm vẫn chưa có cảm giác chân thực sau khi xuyên vào sách.
Cậu nhìn chằm chằm vào trần nhà trắng như tuyết, cố gắng nắm bắt những hình ảnh trong giấc mơ sắp tan biến. Cậu đã rất lâu không mơ thấy con chuột hamster đó.
Đúng lúc nỗi nhớ càng lúc càng sâu đậm, một tiếng sột soạt đã cắt ngang dòng suy nghĩ lan man của Kỷ Liễm.
Kỷ Liễm quay đầu lại, khuôn mặt trẻ thơ vừa hiện lên trong đầu cậu lúc nãy xuất hiện rõ ràng trước mắt cậu.
Giường không cao, Hạ Sanh không cần kiễng chân cũng có thể đặt nửa người lên giường. Sau khi tỉnh dậy, bé con đã quan sát Kỷ Liễm rất lâu, nhìn đến mê mẩn, mãi đến khi Kỷ Liễm quay đầu lại mới giật mình.
"Con con con..." Hạ Sanh theo bản năng ngồi xổm xuống, dùng thành giường che nửa khuôn mặt, trong mắt vẫn còn đọng lại sự hoảng sợ và sợ hãi mà Kỷ Liễm nhìn thấy ngày hôm qua.
Kỷ Liễm mím đôi môi khô khốc.
Hôm qua bị cơn đau dạ dày hành hạ, ý thức không được tỉnh táo lắm, nhưng cậu vẫn cảm nhận được Hạ Sanh đang cố gắng tiếp cận "cậu" - người đã từng bắt nạt bé con.
Sau khi bị Tôn Lan Thục kiểm soát tinh thần trong một thời gian dài, Hạ Sanh không học được cách phản kháng, lại bị nguyên chủ ngược đãi hơn một tháng, Hạ Sanh càng không hiểu thù hận là gì.
Chỉ cần một chút thiện ý từ người khác cũng đủ để bé con quên đi những đau khổ trước đó.
Kỷ Liễm nhớ rằng, trong nguyên tác, sau khi bộ mặt thật của nguyên chủ bị phơi bày, Hạ Sanh được Hạ Minh Trầm, người đã tỉnh ngộ, đưa về bên cạnh chăm sóc cẩn thận.
Vì còn nhỏ nên không giấu giếm được gì, tính cách của Hạ Sanh không bị bóp méo, từ đầu đến cuối vẫn giữ được sự ngây thơ và tốt bụng.
Sau khi trải qua những bất hạnh ngắn ngủi trong thời thơ ấu, cuộc sống sau này của bé con sẽ suôn sẻ, là một nhân vật hạnh phúc nhất trong truyện.
Không nói đến Hạ Sanh sau này, Hạ Sanh lúc này giống như một chú chó con, bất kể chủ nhân đối xử với nó tệ đến mức nào, chỉ cần chủ nhân gọi, nó sẽ luôn đáp lại với sự nhiệt tình cao nhất.
Hạ Sanh cho Kỷ Liễm cảm giác như vậy.