Thời Trọng không muốn nợ người khác, cố gắng tháo xuống một chiếc đồng hồ đeo tay tinh xảo, được anh giữ chặt trong tay khi bị bọn côn đồ đánh, còn những thứ tiền phiếu khác đều bị cướp rồi.
Nhạc Thiện bóp cổ tay, sớm biết như vậy không nên buông tha bọn họ.
“Cậu Thời, ngày mai cậu đến đồn công an gần đó xem thử, tìm được người nhất định phải bảo họ nhổ hết đồ ra, tội nặng thêm một bậc.”
Thời Trọng từ chối trả lời, sau khi rời khỏi nhà chú Ngũ, trịnh trọng cảm ơn Nhạc Thiện, tạm biệt cô.
Một người ở tứ hợp viện phía tây thành phố, một người ở phố Ngô Đồng phía đông thành phố, cũng không tiện đường.
Nhạc Thiện nhìn theo bóng lưng chống gậy khuất dần của anh, cũng xoay người nhanh chóng chạy về nhà.
Ở bên ngoài lâu như vậy còn không trở về, mẹ già ở nhà nhất định sẽ sốt ruột lo lắng.
Lúc này trời đã tối hẳn, tuyết càng rơi càng lớn, rơi đầy đất màu trắng bạc, bị cô vội vàng giẫm lên tạo thành một chuỗi dấu chân trên mặt đất.
Chung quanh hiện ra ánh sáng cửa sổ càng ngày càng nhiều, trong không khí phảng phất mùi thức ăn, tlàm cho người ta tự dưng cảm thấy một tia ấm áp.
Nhạc Thiện giẫm lên băng tuyết xuyên qua ánh sáng vạn nhà, chạy đến trước cửa đại viện nhà mình, trên trán đã đổ đầy mồ hôi.
Mẹ Nhạc vẫn luôn chờ, cho dù tinh thần không tốt cũng không chịu ngủ, canh khoai lang trên bếp lò đã sớm nấu xong, ùng ục ùng ục bốc lên mùi thơm ngọt ngào dễ ngửi.
Nhạc Thiện vào nhà hít một hơi, cả người thoải mái, đứng bên bếp than nướng trừ đi hàn khí trên người.
Mẹ Nhạc thấy cô trở về tinh thần phấn chấn, vội vàng hỏi xem thế nào.
Nhạc Thiện lắc đầu nói không hay lắm, kể ra chuyện người nọ để cô đợi đã lâu cũng không tới.
Mẹ Nhạc thất vọng, tức giận đập giường: “Bà Mai đã đồng ý rồi, sẽ chọn lựa người kỹ càng, cuối cùng lại chọn phải thứ gì thế này?”
Nhạc Thiện không biết còn có chuyện này, khuyên nhủ: "Bà Mai rất nổi tiếng, vì thanh danh của mình, bà ta cũng sẽ không quỵt nợ.”
Nhưng đối tượng xem mắt không đáng tin cậy, không chịu đến hoặc là có việc không thể tới thì nói sớm, để cho vô đi một chuyến tay không chịu lạnh.