Thập Niên 70: Mạt Thế Nữ Trùng Sinh

Chương 11: Bán gạo

Anh nói với Sở Sở: “Lương thực nhà tôi thật ra không thiếu, nhưng nếu cô có thịt thì tôi có nhu cầu.”

Sở Sở liền hỏi: “ Vậy chú muốn loại thịt gì?”

Tô Vân Đình vừa nghe lời này liền nghĩ, xem ra trong tay tiểu cô nương này, khẳng định có không ít thịt, thời buổi này có thịt nhưng không có nhiều.

“Gà có không? Nhà tôi vừa mới có thêm một em bé, bồi bổ bằng thịt gà hầm canh vẫn là tốt nhất. Có thì lấy cho tôi hai con.”

“Có.”

Sở Sở vừa nói xong liền lấy tay vào không gian tùy thân cõng bao tải to, từ túi trong không gian lấy ra hai con gà.

“Tổng cộng mười một cân hai lượng, mười ba đồng sáu hào, lấy chú mười ba đồng năm hào.”

Cứ như vậy, Sở Sở chạy đi chạy lại cả một buổi trưa, bán đi được 150 đồng. Lại đi hỏi mua chỗ may quần áo. Nhưng không được, bởi vì hiện tại người khác không sai biệt lắm là đều tự mình làm, hoặc là tự đi Cung Tiêu Xã mua. Đến nỗi may vá sớm tại kia mười năm cấp phê đấu. Không có biện pháp nào đành phải đến Cung Tiêu Xã mua hai bộ quần áo chắp vá. Mua hai bộ quần áo, tiền vừa kiếm được chỉ còn hơn một nửa.

Sắc trời đã muộn, mọi người tan tầm đều trở về nhà, trên đường người đi đường dần thưa thớt, Sở Sở cũng tìm một nơi không ai thấy tiến vào không gian. Nhìn trong tay chỉ còn lại có 90 đồng, nghĩ: “Tốc độ kiếm tiền này cũng quá chậm rồi, bằng tốc độ này, khi nào mới có thể nào mới đủ tiền mua phòng ở, mình cũng không thể ở trong không gian mãi được.”

Lời này may mắn ở không gian nói không ai nghe được, bằng không bị công nhân bên ngoài một tháng mới kiếm được bốn, năm chục đồng nghe được, có thể hay không một phát tát chết cô!

Tính đi tính lại, không nghĩ nữa, ngày mai lại nghĩ cách khác vậy. Sau khi cơm nước xong liền nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau vừa sáng sớm, Sở Sở liền ra ngoài không gian, sau khi bán hai lần lương thực, thấy được một tiệm cơm, linh tính mách bảo cô nghĩ, tiệm cơm ăn cơm nhiều, dùng lương thực khẳng định cũng nhiều, cũng không biết người ta có muốn hay không.

Nghĩ một hồi cô đi vào trong tiệm cơm, nhìn đến một chị gái, nhìn bên ngoài cũng hơn ba mươi tuổi, có hơi béo một chút, nghĩ đến công việc ở tiệm cơm, nhất định không thiếu ăn, béo một chút cũng là bình thường. Cô liền đi ra phía trước hỏi:

“Chị gái, xin hỏi các người có muốn mua lương thực hay không?”

Bởi vì lớn lên trông dáng người khá béo, cho nên người khác toàn gọi cô ấy là chị Đại Béo. Chị Béo nghe được Sở Sở hỏi chuyện cũng bắt đầu đánh giá qua Sở Sở, nhìn vậy mà cô gái này thật ra không đơn giản, tuy nói hiện tại dân quê đến thành thị bán lương thực cũng có, nhưng họ đều bán trộm ở chợ đen, đến tiệm cơm bán lương thực thì cô vẫn là người đầu tiên, tuy nói hiện tại chính sách đã được ban hành xuống, nhưng từ mười năm trước trở lại đây, làm ăn chân chính, quang minh chính đại làm buôn bán cũng thật không mấy ai. Cho nên nhìn thấy Sở Sở tới tiệm cơm bán lương thực, Chị Béo mới cảm thấy có hơi bất ngờ.

“Mọi người đều kêu tôi là Chị Béo, cô cũng gọi như vậy là được rồi, cô gái, cô tên gì để tôi tiện xưng hô?” Chị Béo hỏi đến.

“Tôi là Vân Sở Sở, chị cứ gọi tôi là Sở Sở là được rồi.”

“Sở Sở, vậy em có bao nhiêu lương thực? Hiện tại chi phiếu đã dần dần huỷ bỏ, người tới ăn cơm cũng càng ngày càng nhiều. Nhưng bán lương thực trừ Cung Tiêu Xã cũng có một ít hộ gia đình khác cũng bán, tiệm cơm này của chị cũng mua tương đối nhiều cũng không phải ít, lương thực trong tay em có càng nhiều càng tốt.” Chị Béo nói tiếp.

Sở Sở nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Tầm khoảng 5000 cân, đều là gạo trắng, chị có muốn xem qua không?” Gạo cũng không chỉ có hai ngàn cân thôi đâu.

Chị Béo vừa nghe có nhiều lương thực như vậy, còn đều là gạo trắng, vẻ mặt liền không kiềm được vui mừng mà nói: “Muốn, ta muốn xem.” Số lượng cũng đủ để tiệm cơm dùng trong hai tháng. Sở Sở không biết rằng hiện tại lương thực tuy có thể mua được, nhưng số lương thực đều không nhiều.