Thập Niên 70: Mạt Thế Nữ Trùng Sinh

Chương 8: Gả hay không gả?

Cơm chiều trầm mặc khác thường, mãi cho đến lúc cơm nước xong, cũng chưa người có ai mở miệng nói một lời.

Buổi tối, Sở Sở nằm ở trên giường, cô nghĩ tới bộ dáng cha mẹ ngày hôm nay nhắc tới số tiền 500 đồng kia, trong lòng không khỏi có chút đau lòng, dù sao cũng là cha mẹ thân sinh ra cô, nhưng không nghĩ tới, 500 đồng tiền kia khiến cho bọn họ trực tiếp lộ nguyên hình, dù sao cô cũng sẽ không gả, không nghĩ nữa, đi ngủ.

Giờ phút này, thôn kế bên, Trịnh Hiên cũng nghĩ đến hôm nay nhờ dì Vương trong thôn đi làm bà mai, vốn dĩ mấy ngày này Trịnh Hiên sớm muốn tìm người làm mai, nhưng trong nhà mẹ kế sống chết không đồng ý, cũng làm Trịnh Hiên đi theo bà ta mấy ngày rồi đưa cho bà 300 đồng tiền mới làm bà ta đồng ý.

Nghĩ tới mẹ kế gặp anh cũng không vui vẻ gì cho cam, đến lúc đó kết hôn cũng không thể để vợ một mình ở nhà, bằng không anh cũng không yên tâm, đến lúc đó vẫn nên đưa cô cùng đi vào quân doanh, dù sao cấp bậc của anh cũng đủ rồi. Trong lòng Trịnh Hiên càng nghĩ càng vui vẻ, hận hiện tại không thể ôm ngay vợ ngủ.

Sắc trời mới vừa sáng, mọi người cũng đã rời giường, trong thôn vang lên tiếng gà gáy.

Sở Sở vừa mới chuẩn bị rời giường, liền nghe thấy có người đẩy cửa, người mẹ Lý Hương Lan hai mắt sưng đỏ, vẻ mặt hiện lên sự đau khổ. Nhìn mẹ cô như vậy, Sở Sở cũng không tránh khỏi có chút đau lòng.

“ Mẹ, tại sao, mẹ và cha thật sự muốn bắt con làm lễ ăn hỏi?”

“Con gái ngoan, là cha mẹ không có bản lĩnh, thực xin lỗi con, cha con ở trước mặt bà con chưa bao giờ nói không một lần nào cả, mẹ cũng không có cách.” Nói rồi bà lại khóc nấc lên.

Tiếng khóc của mẹ cô văng vẳng bên đầu, lại nghĩ đến người cha có hiếu mù quáng cùng người mẹ yếu đuối, trong lòng Sở Sở rất phiền muộn, có cha mẹ như vậy, cũng trách không được nguyên chủ tuổi còn trẻ đã mất đi tính mạng, dù sao cô cũng không phải là nguyên chủ kia sẽ nhẫn nhục chịu đựng, dựa vào không gian cùng bản lĩnh của cô, đến chỗ nào cũng đều có thể sống rất tốt, cùng lắm thì đến lúc đó rời khỏi nơi này.

Không quan tâm tới nghe tiếng khóc của mẹ, cô liền nói câu ai muốn gả thì gả, dù sao con cũng sẽ không gả, nói xong liền đi ra ngoài.

Ra ngoài hít thở không khí cho dễ chịu hơn chút, nhìn mặt nước trước mặt. Tâm tình Sở Sở cũng dần bình tĩnh trở lại. Nhưng lại luôn có người muốn phá hư bầu không khí yên tĩnh này.

“Ôi, đây không phải là Sở Sở sao! Như thế nào, không ở nhà chuẩn bị của hồi môn à, ha hả……Cũng là gả cho một tên đàn ông già như vậy, không chuẩn bị gì đi, mà nhà mày nghèo kiết xác, còn có của hồi môn sao? Nếu không tao nói này, mày gả đi cũng không bằng đã chết đâu.”

Nhắc mới nhớ, hung thủ hại chết nguyên chủ là Vân Thanh Thanh, Sở Sở còn chưa có đi tìm cô ta tính sổ đâu, là chính cô ta tự tìm.

“Như thế nào, lần trước không hại chết được tôi, còn muốn nghĩ đến một lần nữa? Chị tàn nhẫn, độc ác như vậy chỉ sợ mấy tên đàn ông già cũng không muốn cưới, vì một tên đàn ông mà em gái mình cũng có thể hại, đáng tiếc, người ta cũng không muốn cưới chị đâu.”

Vân Thanh Thanh nghe xong trong lòng càng là cáu giận, nhưng như nghĩ tới cái gì, lại cười khanh khách lên: “Mày vẫn còn chưa có biết chuyện này, trong nhà anh Thạc Nham đã đồng ý chuyện của chúng ta, bà nội nói, chờ mày kết hôn, liền bàn hôn sự của tao với anh Thạc Nham, đến lúc đó lấy tiền lễ hỏi của mày, dùng một trăm đồng cho tao làm của hồi môn, ha ha……”

“Cũng chỉ có thế, ngươi không có nhiều của hồi môn như vậy chỉ sợ người ta còn không muốn cưới ngươi.”

Cuối cùng Sở Sở nói đến khi Vân Thanh Thanh đau chân, nghĩ tới Lý Thạc Nham trong nhà có thể nhìn trúng Vân Thanh Thanh đúng là không câu nệ lễ tiết mà.