Thập Niên 70: Mạt Thế Nữ Trùng Sinh

Chương 6: Buôn bán

Hy vọng ở đây rẻ hơn so với chợ đen! Trịnh Liên Anh cũng không ôm hy vọng quá lớn.

“Chị gái à, gạo là tám mao một cân, bột là sáu mao, còn có mì sợi và thịt gà, chị xem có gì chị muốn không?”

Trịnh Liên Anh nghe xong thì vui sướиɠ, chỗ này có thể với là rẻ hơn nhiều so với chợ đen, lập tức nói muốn, muốn. Lại nghĩ, lương thực nhiều như vậy bản thân cô có muốn cũng muốn không hết, ở trong xưởng có không ít người cũng có hoàn cảnh giống cô, lại nói: “Em gái, chị thấy chỗ lương thực của em cũng có không ít, trong xưởng của chị có không ít người thiếu lương, hay chị giới thiệu cho em thêm mấy người mua.”

Sở Sở vừa nghe, trong lòng cũng vui vẻ, như vậy cũng tốt, cũng đỡ phải để mình từng bước từng bước đi tìm người mua.

“Vậy cảm ơn chị gái trước, chỉ là chỗ em cũng không có túi đựng, chị muốn mua thì tự mang túi đến đựng đồ nhé.”

“Chuyện đấy không đáng gì, hiện tại mua lương thực ai mà không chuẩn bị túi. Em đợi một chốc, chị đi gọi người.”

“A, dạ. Em ở đây chờ chị.”

Chỉ trong chốc lát, Trịnh Liên Anh đã dẫn người tới, Sở Sở vừa thấy, có mười mấy người, vừa vặn đủ chia hết chỗ lương thực này.

Trịnh Liên Anh vừa đến, liền mở miệng nói: “Em gái, trước tiên cho chị mười lăm cân gạo cùng mười cân bột, con nhà chị đều thích ăn cơm, đúng rồi, gà cũng cho chị một con. Trong nhà có đã lâu không ăn mặn.”

Khi Sở Sở đang cân gạo, người phụ nữ đằng bên liền nói: “Cũng cho cô mười cân gạo cùng mười cân bột.” Những người khác không mua nhiều như vậy, nhưng cũng là cái này mười cân, cái kia năm cân, một hồi liền bán hết, mì sợi và thịt gà cũng bán đi hết.

Lúc rời đi còn có người hỏi: “Lần sau khi nào tới ?” Chỉ là Sở Sở cũng không dám nói thời gian chính xác, ba phải lần sau nhất định sẽ lại đến.

Cứ như vậy, Sở Sở lại đến cửa bệnh viện ngồi một lần, bên bệnh viện mua gà cùng trứng gà tương đối nhiều, rốt cuộc người bệnh đều yêu cầu dinh dưỡng.

Cứ như vậy, buôn buôn bán bán một mạch đến khi sắc trời sẩm tối, Sở Sở mới về nhà.

Khi về đến nhà, vừa lúc chạng vạng, cha mẹ đều không ở nhà, trong nhà chỉ có em trai một mình.

“Chị về rồi!

“Ừ, hôm nay không đi làm công sao, chị thấy mọi người trong làng đều ở nhà. “

Sở Sở trên đường về cảm thấy kỳ quái, hiện tại tuy không phải ngày mùa, nhưng lên ruộng làm cỏ bắt sâu hẳn là không ít, tại sao mọi người đều ở trong nhà.

“Chị không biết thôi, hôm nay trên đội mở họp, chúng ta nơi này muốn chia đất, chờ thêm mấy ngày thu lương thực xong liền chia, đến lúc đó nhà ta cũng có đất, hehe. Nghe nói huyện bên cạnh năm trước đã chia, năm nay người ta thu lương thực ai nấy cũng đều ăn không hết đâu.”

Sở Sở vừa nghe những lời này, trong lòng cũng có tính toán. Trừ bỏ đất ruộng, chung quanh còn có núi nữa, đằng sau thôn còn có ngọn núi nhỏ, Sở Sở đã sớm nhìn trúng, lúc cần thì trồng cây ăn quả, lại nuôi thêm chút gà, vịt, dù sao so trồng trọt tốt hơn nhiều. Cũng không biết núi có bị chia không, nếu là có, nhà mình có thể nhận thầu được không.

“Đúng rồi, cha mẹ đâu, sao không thấy ở nhà?”

Sở Sở vừa hỏi, mặt Vân Thạc tức khắc đen xì. “Vừa rồi anh họ tới một chuyến, nói bà nội gọi cha mẹ qua, còn không biết làm gì đâu, dù sao khẳng định không phải chuyện tốt, cho dù có chuyện tốt cũng không tới phiên nhà của chúng ta.”

“Được rồi, đừng mặt ủ mày ê, cho dù có chuyện gì, chỉ cần cha mẹ không nhận, bọn họ cũng không có cách nào.”

“Chỉ sợ cha không giữ miệng được á, chị lại không phải không biết, cha nghe lời bà răm rắp, mà mẹ lại nghe cha.”