Ta Trồng Cải Thảo Ở Hậu Cung

Phiên Ngoại: Từ Thịnh (3)

Chờ đến khi ta phục hồi tinh thần lại lần nữa, nàng đã dẫn ta đi đào hầm rồi.

Đúng vậy, hơn nửa đêm, châm ngọn nến, trai đơn gái chiếc, không gian kín, nhưng mà chúng ta lại đang đào hầm.

Thoại bản cũng không dám viết như vậy.

Quan trọng nhất chính là, nàng vừa đào còn vừa lải nhải với ta, từ việc hầm cần phải làm thông gió cho tiện nếu không thực vật hô hấp sẽ thải ra lượng lớn CO2 dẫn đến việc người vào hầm sẽ té xỉu, đến cả ngọn nến cháy cũng cần phải có oxy cho nên có thể dùng ngọn nến đang cháy để thí nghiệm CO2 có thoát đi không, cuối cùng vòng một vòng lớn, nói với ta rằng, nên ít đến thanh lâu, ảnh hưởng không tốt lắm.

Sờ lương tâm mà nói, trừ câu cuối cùng nên ít đến thanh lâu, những cái khác ta nghe mà chẳng hiểu một câu nào.

Thực vật cũng có thể hô hấp ư?

CO2 lại là cái quỷ gì?

Gần đây ta buông thả bản thân quá hay sao? Là lượng kiến thức của ta không kịp thời cập nhật, hay là đây vốn dĩ chính là nàng không có việc gì bịa ra để lừa ta chơi?

Ít nữa đi tìm ông chủ lấy ít kinh phí đến tiệm sách một chuyến xem, không để nàng còn chưa rụt rè ở trước mặt Trương Cố Dương, ta đã rụt rè ở trước mặt nàng.

Mà hình như nàng rất để ý việc ta đến thanh lâu?

Haiz, đến nơi đó lâu rồi cũng không thú vị, chờ chuyện này xong rồi lại giải thích rõ ràng với nàng vậy.

Cũng không thể nói thật với nàng rằng ta chính là nữ thích khách kia nhỉ?

Đào được một nửa thì nàng ngáp vài cái, đuổi nàng trở về ngủ, không nghĩ rằng nàng lại giả bộ ngủ, lúc gần đi ta có đến xem nàng, vừa vặn mắt đối mắt với nàng.

Xấu hổ quá.

Ta mang đến cho nàng thật nhiều cây đậu và đậu phộng, nàng trồng dưa hấu ở Vân Hà Cung, còn trồng được một mầm nho.

Ngày nào Trương Cố Dương cũng lải nhải bên tai nàng rằng hoàng đế có tính toán lập tân hậu, cứ nhắc mãi nàng càng không vui.

Ta thấy hình như các nương nương khác trong cung đều rất thích chơi đánh đu, thử hỏi nàng xem muốn làm một cái thử chơi hay không, kết quả thế mà nàng nói với ta bàn đu dây là phải làm cho người trong lòng.

Đây là quy tắc ở đâu thế?

Chỉ từng nghe nói đến sính lễ phải đưa chim nhạn, chưa nghe nói đến tặng bàn đu dây.

Hơn nữa, ta làm cho nàng còn không phải là làm cho người trong lòng sao?

Nhưng hình như nàng cảm thấy người trong lòng của ta là người khác.

Đây là cái quỷ gì?

Ta chỉ muốn để nàng hiểu lầm ta dạo thanh lâu, không muốn để nàng hiểu lầm ta gặp một người là yêu một người đâu.

Ta có thể tam cung lục viện như chó hoàng đế kia, hôm nay ngủ người này ngày mai ngủ người kia sao?

Cơ mà chuyện này cũng phải khẩn trương chút, gần đây tiểu tử họ Trương kia siêng đến quá, còn từ chối mấy mối hôn nhân, xem ý của hắn ta, chỉ sợ có cùng một tâm tư với ta.

Ta có thể để hắn ta đoạt trước ư?

Cái khác không nói, chỉ việc mang nàng ra cung thôi, Trương Cố Dương không làm lại ta được.

Chẳng qua chỗ ông chủ phải phiền toái một chút.

Làm nghề này của chúng ta, đầu đều buộc trên lưng quần, tuy rằng đúng là có chế độ thích khách thoái ẩn, nhưng theo ta được biết, người có thể sống đến lúc thoái ẩn thì gần như là không có.

Ông chủ nghe ta nói muốn rời khỏi tổ chức thì cũng không nói gì khác, chỉ hỏi ta nghĩ kỹ chưa, sau đó lâm thời thêm cho ta một nhiệm vụ cá nhân, bảo ta rằng xử chính diện.

Cũng được thôi, chính diện thì chính diện, đỡ cho ta phải bố trí đến bố trí đi, lãng phí thời gian, để họ Trương nhanh chân đến trước.

Trái lại nhiệm vụ được giao lần này không khó, chỉ là đắc thủ xong bị trả thù đuổi gϊếŧ có hơi tàn nhẫn, cuối cùng ta bị người ta hung hăng chọc một kiếm vào ngực, cứng rắn chống đỡ một hơi chạy thoát về.

Ông chủ tìm đại phu cho ta, cũng nói cho ta biết ngay sau khi ta tỉnh, bởi vì lần này là nhiệm vụ từ biệt của ta, cho nên ta phải tự gánh vác tất cả chi phí tiêu dùng, bao gồm phí trả cho đại phu và thuốc của ta.

Cơ mà có lẽ là ánh mắt của ta thể hiện sự đau đớn quá mức, ông chủ nói nếu ta ám sát hoàng đế thêm lần nữa, mặc kệ có được hay không, ông ấy đều giúp ta giải quyết tin tức tử vong của ta sau này.

Miễn phí.

Ta đồng ý ngay.

Ông chủ có ân cứu mạng với ta, cũng có tình tái tạo, mặc kệ ông ấy có giải quyết hậu quả cho ta hay không, trước khi ta hoàn toàn rời khỏi tổ chức, ta đều cần phải hoàn thành yêu cầu của ông ấy.

Huống chi chỉ là một lần ấm sát bất kể thành bại.

Thành hay không thành ta cũng phải dốc hết sức lực thử một lần.

Vết thương vừa tốt hơn một chút ta liền gắng vào cung, ông chủ chỉ coi như ta muốn hoàn thành nhiệm vụ ám sát sớm để về hưu sớm, còn an ủi ta rằng không cần quá sốt ruột, dưỡng thương cũng không chậm trễ chuyện gì.

Vết thương bé thế này thì có là gì, vợ bị người ta bắt mất mới là chuyện lớn.

Ta cảm thấy may mắn là ta đến kịp lúc.

Vào Vân Hà Cung đã nhìn thấy Trương Cố Dương động tay động chân với nàng, còn nói cái gì mà nàng phải chờ hắn.

Ta chờ ngươi cái cc ấy.

Nếu không phải trong tầm tay không có viên gạch nào, chắc chắn ta không lấy gậy gõ hắn ta đâu.

Lời âu yếm ai mà không biết hả?

Ông đây học đầy một sọt, tinh thông cả lời của nam lẫn nữ, bảo đảm nói một năm cũng không trùng lặp.

Mà hình như vết thương của ta còn chưa khỏi hết, còn chưa nghĩ được câu gì để nói, đã ngã xuống rồi.

Thật mất mặt, ngất ở trước mặt nàng hai lần, mặt mũi của thích khách đều bị ta ném hết.

Xem ra sau này phải giám sát nàng chặt chẽ một chút, lỡ mà nàng cầm chuyện xấu hổ như này của ta tuyên dương khắp nơi ở trên giang hồ, thế thì ta không cần lăn lộn nữa.

Không ngoài dự đoán mà, khi tỉnh lại ta lại bị nàng lột sạch.

Lần trước tốt xấu còn thừa cái qυầи ɭóŧ, lúc này ngay cả qυầи ɭóŧ cũng không còn.

Thôi thôi, đã đến mức thế này rồi, ta không phụ trách cũng không được.

Có nước bắn lên mặt nàng, giơ tay lau khô giúp nàng.

Ừm, mặt vẫn rất trơn, xúc cảm còn hơn mấy người hay tô son điểm phấn yêu diễm nhiều.

Không hổ là người mà ta coi trọng.

Nghĩ đến cảnh lúc ta tới Trương Cố Dương ôm nàng vào lòng thật khó chịu, ôm vị trí nào vậy?

Đợi lúc nàng ngủ ta cũng phải ôm lại.

Cảm giác nhìn nàng tỉnh ở trong lòng ta thật sự rất được, đặc biệt là khi nàng nghe thấy ta nói nàng phải chịu trách nhiệm với ta, gương mặt xanh mét này rất giống kiểu nhìn thấy quỷ, làm tâm tình của ta càng tốt hơn.

Ít nhất không từ chối ta ngay lập tức, đúng không?

Chỉ việc này thôi, ta đã mạnh hơn Trương Cố Dương rồi.

Nhưng nếu ta biết nàng sẽ dùng cách ấy tìm thuốc cho ta, ta nhất định sẽ nghe ông chủ nói, ít nhất chờ dưỡng thương ổn thoả rồi trở về.

Trương Cố Dương ở bên ngoài gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, ta ở dưới hầm nắm chặt bàn tay chảy cả máu.

Mệt hắn có xuất thân thị vệ, ngay cả việc nắn khớp cơ bản nhất cũng không biết sao?

Trật khớp nắn lại thôi mà cũng làm lệch được, ta cũng phục hắn, không biết thì nhanh nhanh cút đi chứ, đừng chậm trễ ta nắn khớp lại cho nàng.

Thật vất vả đợi đến lúc Trương Cố Dương cút, kết quả nàng tỉnh lại, câu đầu tiên nói với ta lại là, bảo ta khôi phục lại thành trạng thái trật khớp một lần nữa cho nàng, còn nói sẽ làm Trương Cố Dương nhìn ra sơ hở?

Ta thừa nhận nàng nói có lý, nhưng nếu để trạng thái trật khớp quá lâu, khôi phục lại sẽ rất phiền toái ấy.

Nàng sốt ruột hoảng hốt mà giải thích cho ta cái gì mà nắn lại trong vòng một ngày sẽ không thành vấn đề, dù gì cũng đã như vậy không cần lo việc chờ thêm một lúc.

Giây phút ấy, lần đầu tiên ta hận thân phận thích khách của mình.

Nếu không phải, ta nhất định sẽ đứng ở bên cạnh nàng đầu tiên, thay nàng giải quyết hết mọi việc.

Mà không phải giống như bây giờ, làm cái gì cũng chỉ có thể lén lút mà tới, thậm chí trị thương cho nàng cũng không thể đứng ở bên ngoài.

Vốn còn tưởng phải chờ đến tết mới hành thích được, bây giờ nhìn qua, vẫn nên sớm chấm dứt chuyện này mới là đứng đắn.

Trương Cố Dương phải đi theo hoàng đế đến hành cung, đây cũng là một cơ hội.

Ta vội vàng từ biệt với nàng.

Thuận tiện nói cho nàng rằng bên cạnh ta không có tiểu sư muội thanh mai trúc mã, cũng không có nữ đại hiệp bèo nước gặp nhau, càng sẽ không động lòng với nữ thích khách xinh đẹp động lòng người.

Ta cũng không thể yêu đương với gương chứ.

Nàng vẫn canh cánh trong lòng chuyện nữ thích khách.

Nếu ta còn có thể sống trở về, chờ ra cung, nhất định ta sẽ nói rõ ràng tất cả mọi việc với nàng.

Lần này hoàng đế đến suối nước nóng ở hành cung, kế hoạch của ta là mai phục ngay bên cạnh bể tắm nước nóng để hành thích, thăm dò đường hết rồi, có thể dọc theo đường mòn chuồn sang viện của cung phi ở cách vách, xong rồi thuận lý thành chương giả dạng thành thái giám, làm bộ tìm thích khách rồi chuồn ra cửa.

Nhưng ta thật sự không nghĩ tới, mai phục ở bên cạnh bể tắm nước nóng, thế mà không chỉ có mỗi thích khách phe ta.

Hoàng đế ôm mỹ nhân ngực nở mông cong xuống bể tắm nước nóng, không đợi ta cầm chủy thủ lao ra, có một ông anh nhảy từ trên cây xuống, hô to một tiếng “Cẩu hoàng đế ai cũng có thể gϊếŧ chết”, tiểu cung nữ bưng nước ở gần đó nghe vậy thì rút chủy thủ từ dưới khay trà ra, ngay cả đại mỹ nhân trong lòng hoàng đế cũng tháo chiếc vòng vàng trên cổ tay xuống, rắc hai cái đã thành một thanh công cụ gϊếŧ người giản dị có hai đầu nhọn.

Ta ngồi xổm trong lùm cây bên đường mòn, sờ cây dao nhỏ đáng thương trong tay , ném vào trong đám người hai cái phi tiêu tượng trưng, lanh lẹ lui mất.

Có cả ba người đấy rồi, cũng không lo thiếu một đao này của ta.

Ta chạy trốn suốt đêm, toàn bộ hành cung đều loạn thành một nồi cháo.

Luôn cảm thấy lần này hoàng đế đến hành cung, giống như lấy thân dụ bắt thích khách, nhưng ta cảm thấy chắc chắn hoàng đế không nghĩ tới, thế mà hắn ta có thể câu ra nhiều người như vậy.

Nhiệm vụ hoàn toàn hoàn thành.

Vốn dĩ định trước khi vào cung thì tìm ông chủ cáo biệt lần cuối, nhưng căn cứ của toàn bộ tổ chức ở kinh thành đã chuyển đi hết, lúc ta đến chỉ thấy một cái sân trống rỗng, cùng với đám lá rụng bị gió thu tịch mịch thổi bay.

Ta sờ một đống eo bài giả trước ngực, trịnh trọng dập đầu lạy ba cái ở trước cửa.

Ông chủ không lừa ta, ông ấy giúp ta xử lý tất cả những thứ có liên quan đến Mạnh Nghĩa.

Trên giang hồ, người người đều nói ta chết thảm dưới đao của cẩu thị vệ, bị tra tấn đến mức hoàn toàn thay đổi, không còn thi thể.

Thế cho nên khi ta đi tìm Trương lão tam làm giả lộ dẫn, ông ấy nhìn ta như nhìn thấy quỷ vậy, thậm chí cũng không dám thu tiền của ta.

Được rồi, ta thừa nhận, thời gian ta đi tìm ông ấy cũng có hơi không đúng, bởi vì ta đi lúc hơn nửa đêm, sau đó vì quan tâm đến tâm tình kinh sợ của ông ấy, lúc gần đi đã cứng rắn đưa cho ông ấy một nắm tiền giấy.

Trương lão tam bị dọa tè ra quần.

Hoàng đế bí mật từ hành cung trở về hoàng cung dưỡng thương, canh phòng trong toàn bộ hoàng cung tăng mạnh không ít, ta ở trên xà nhà Minh Chỉ Cung mười ngày qua, mỗi ngày đều siêng năng bóp con thỏ, cuối cùng cũng dẫn thị vệ đến lục soát cung.

Trương Cố Dương yêu ai yêu cả đường đi, vì giữ được Cảnh Thăng mà phí không ít tâm tư, vừa tìm người vừa nhờ quan hệ, kết quả cuối cùng quyết định đám thỏ đều không phải là thú cưng, mà là đồ ăn, Cảnh Thăng vì có thể để hoàng đế ăn được thịt thỏ tươi ngon mà nỗ lực nghiên cứu ở cung trống, lợi dụng số vốn là tiền lương hàng tháng ít ỏi của mình mà mưu phúc lợi cho bệ hạ, tuy rằng hành vi không thể thực hiện, nhưng lòng trung thành với hoàng đế có nhật nguyệt chứng giám, vì thế đám thỏ về Ngự Thiện Phòng hết, người thì điều đến ngự thú giam.

Thái giám không giống cung nữ, dù có được ân chỉ ra cung vinh dưỡng cũng tuyệt đối không thể rời kinh, ta muốn mang nàng đi, Thúy Thúy có thể cùng đi theo, nhưng Cảnh Thăng không được.

Nàng không ở Vân Hà Cung, tiểu thái giám này từng ở cùng nàng một thời gian, dù sao cũng phải tìm một nơi khác để đi.

Cũng không thể một hồi lửa lớn không cẩn thận thiêu hết hai cung thất không người, vậy thì khó có thể nào nói nổi.

Đêm trừ tịch Trương Cố Dương bị áp tải về nhà ăn tết, xem ý kia thì giống như muốn nhốt hắn ta ở trong nhà cho đến khi thành thân hồi tâm mới thôi, đây đúng là tin tức tốt nhất từ khi ta vào cung tới nay.

Đồ ăn nàng nấu thật thơm, cứ ăn ăn rồi ta cũng quên mất phải nói với nàng chuyện đầu xuân liền xuất phát.

Thời gian Tề Đức phi sinh được dự đoán vào đầu xuân, cung phi sinh con, trong cung sẽ luôn vội vàng một thời gian, khi đó lực chú ý của mọi người trên cơ bản đều ở chỗ Tề Đức phi, sẽ không có ai để ý đến Vân Hà Cung.

Cho dù là Vân Hà Cung cháy, cung nhân cũng chỉ sẽ chờ Tề Đức phi sinh xong, sau đó mới báo chuyện cháy cung này lên coi như một chuyện ngoài ý muốn. Dù sao trong cung cũng là nơi chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu. Nếu Tề Đức phi một lần là được con trai, vậy nàng ta chính là Hoàng Hậu tương lai, cung nhân bị ngu mới chọn mở miệng nói với hoàng đế có một cung thất cháy.

Cho nên dù có suy xét từ góc độ nào, phóng hỏa vào ngày ấy, hẳn là bảo đảm nhất.

Ta thay một bộ quần áo thái giám, ngày nào cũng chú ý chặt chẽ đến bụng của Tề Đức phi.

Nhân tiện chất đầy cỏ khô và củi ở Vân Hà Cung.

Ta đã chuẩn bị xong cung nữ thay thế nàng và Thúy Thúy, vẫn luôn giấu ở Minh Chỉ Cung, chỉ chờ Tề Đức phi vừa kêu sinh, ta sẽ đem người chết đã giấu đến đây.

Nhưng chuyện nhỏ thế này không cần nói cho nàng.

Ngày Tề Đức phi sinh chọn trúng ba tháng ba.

Vừa hay nàng cũng chọn ngày ấy nói là muốn làm bánh ngải cứu.

Còn làm bánh ngải gì nữa chứ, chờ ra cung rồi làm bao nhiêu cũng được.

Ta vội vàng đốt lửa Vân Hà Cung, chế tạo hiện trường Hoàng Hậu tiền nhiệm và thị nữ trung thành của nàng bởi vì nhóm lửa mà vô ý thiêu chết mình, nàng vội vàng thay quần áo, kêu Thúy Thúy thu dọn hành lý cho nàng.

Nàng có hành lý gì cơ chứ, là rau dưa trái cây đầy cung này, hay là cái giường bị sập đến tan tác kia?

Không phải chỉ mỗi cái vòng tay thôi sao, đi ra ngoài ta cho nàng mười cái.

Hơn nữa, Vân Hà Cung có cái gì mà Trương Cố Dương còn không biết?

Thiếu cái vòng tay chắc chắn tên đó sẽ sinh ra nghi ngờ.

Ta bảo Thúy Thúy, vòng tay ở chỗ nào thì thả lại chỗ đó đi.

Quả nhiên đa số cung nhân đều vội vàng đi lại ở bên chỗ Tề Đức phi, tới Vân Hà Cung cứu hoả chỉ có cung nữ thái giám trực ở Ngự Hoa Viên, ít người thì không nói, cứu hoả lại càng ít.

Đa số chính là quơ tay quơ chân la hét kêu cứu mạng.

Hoàng cung đúng là một nơi thú vị.

Lúc nàng còn sống thì đám người này coi như nàng đã chết, lúc nàng sắp chết thì đám người lại coi như nàng còn sống.

Ta mang theo nàng và Thúy Thúy theo tuyến đường ra cung lần trước, đúng là một đường thông suốt.

Sau khi ra cung ta mới phát hiện, tiểu nha đầu Thúy Thúy cũng là nhân tinh, không chỉ chờ ra ngoài mới nói với nàng không mang vòng tay, còn há miệng là gọi cô gia với ta, gọi mà lòng ta nở hoa luôn.

Nàng mang vẻ mặt đau khổ ai thán ở trong hoàng cung một thời gian thế mà lại thành tay trắng, may mà ta mang theo bên người hai cái vòng tay dự bị, đeo mỗi tay một cái, sau này trong cung có cái gì ta đều cho nàng gấp đôi, đỡ cho nàng nói ta nói mà không giữ lời, không giống một người đàn ông.

Sau lần ám sát ở hành cung, phong ba thích khác gió êm sóng lặng, cửa thành khôi phục ra vào bình thường, chuyện nhỏ ngoài ý muốn duy nhất là không biết Trương Cố Dương có được tin tức trong cung cháy từ chỗ nào, cưỡi ngựa đỏ mặt tía tai mà chạy thẳng về phía hoàng cung.

Thiếu chút nữa thì mặt đối mặt với nàng.

Ta nhanh chóng kéo nàng đến bên cạnh ta để che mặt.

Nhưng hình như Thúy Thúy nhìn thấy rồi.

Tiểu cô nương nhìn bóng dáng tuyệt trần của Trương Cố Dương, lại nhìn nhìn ta đang kéo nàng để dời lực chú ý đi, đột nhiên cười cười với ta.

“Cô gia, giờ chúng ta đi đâu đây?”