Ta Trồng Cải Thảo Ở Hậu Cung

Chương 19

Vết thương bên ngoài dễ trị, rửa sạch miệng vết thương, hạ nhiệt xuống là xong.

Đương nhiên, chủ yếu áp dụng hai cách này là bởi vì chỗ của ta thiếu thuốc.

Nội thương thì tương đối khó làm, không phải ta máu lạnh, ta thật sự không biết.

Nhưng mà việc cấp bách, vẫn nên kéo hắn đến hầm giấu đi mới được.

Thúy Thúy vừa giúp ta nâng người, vừa hỏi ta vì sao lại không đặt lên giường.

Nếu không phải hai tay ta kéo tay của Từ Thịnh không rảnh, có lẽ đã trực tiếp gõ lên trán Thúy Thúy rồi.

Trương Cố Dương còn nằm ở chân tường kia kìa, lát nữa không chuyển huynh ấy lên giường hả?

Nếu không ngày mai người ta tỉnh rồi ta giải thích như thế nào?

À, ngày hôm qua huynh uống rượu xong thì xỉn quắc cần câu, sau đó thì tự quậy rồi nằm cạnh chân tường ngủ mất?

Lời này ai tin chứ.

Ta cũng không biết vì sao Từ Thịnh muốn kéo Trương Cố Dương đến xa như vậy, hắn không thể đưa người đến phòng à?

Khiêng một ông thì thôi, còn phải khiêng thêm ông nữa, ta đón trung thu hay là làm lao công đây hả?

Ta và Thúy Thúy phí hết sức chín trâu hai hổ mới kéo được Trương Cố Dương lên giường nằm.

Thúy Thúy mệt đến mức ngồi bịch xuống đất, thở hổn hển một lúc lâu mới bình tĩnh lại được, chạy ra bên ngoài đi uống nước.

Ta cũng không tốt hơn là bao, sở dĩ không đi theo để uống nước, là bởi vì tay của ta bị đè lại.

Cái vị đại lão gia giả bộ bất tỉnh trên giường không biết tỉnh từ lúc nào, dù sao ta vừa ngẩng đầu, đôi mắt của hắn còn mở to hơn cả ta.

Số độ của loại rượu này thật sự không được, nếu điều kiện cho phép, thế nào ta cũng phải mang cho huynh ấy hai bình Mao Đài, ta xem huynh ấy có say chết không.

“Nương nương, sao ta cứ uống rồi lại ngất đi vậy?”

Lời này thật sự không dám trả lời lung tung.

Kiểu uống rồi tự động hết pin này chỉ có thể dỗ mấy đứa lần đầu uống rượu.

Dù Trương Cố Dương không phải kiểu ngàn ly không say thì tửu lượng cũng không thể kém được, trước khi ngất còn có thể nói chuyện rõ ràng, truyền đạt ý nghĩ không muốn kết hôn với ta, chắc chắn tửu lượng không đến mức tự dưng hết pin.

Hơn nữa, cây gậy Từ Thịnh dùng để đánh ngất Trương Cố Dương còn ném lại ở trong sân kia kìa.

Cũng không biết ông kia xuống tay như thế nào, dưới tiền đề không gõ bể đầu mà gõ người ta hôn mê được.

Thúy Thúy bưng vào cho ta một chén nước, vừa vặn cho ta linh cảm mới.

“Là Thúy Thúy đánh.”

Thúy Thúy bị điểm danh đột nhiên nhanh trí, gật đầu cực kỳ đương nhiên.

“Ta thấy ngươi uống say muốn vô lễ với tiểu thư, cho nên ta đã đánh.”

Đúng là mười điểm logic.

Thị vệ say rượu chạy đến lãnh cung ấn Hoàng Hậu tiền nhiệm vào trong lòng ngực, chỉ với tội danh này, đánh một gậy đã là nhẹ, ồn ào đến chỗ nào cũng đều là ta có lý.

Trương Cố Dương nhìn ta thật sâu:

“Nương nương cũng cảm thấy Thúy Thúy đánh đúng?”

Thúy Thúy di chuyển tròng mắt đen, quyết đoán lựa chọn gánh thay.

“Sao ta đánh không đúng được, ai bảo ngươi uống say rồi phát điên chứ?”

Không thể không nói trong việc xử lý mấy chuyện này, Thúy Thúy thể hiện đầy đủ năng lực nghiệp vụ làm nha hoàn thủ tịch bên cạnh Hoàng Hậu của nàng ấy, đầy cảm xúc, trình tự rõ ràng, lý do đầy đủ, ứng xử hợp với tình hình.

Ta làm người tốt như chuyện đương nhiên.

“Được rồi Thúy Thúy, đi xuống đi, đun thêm mấy ấm nước, để cho Trương đại nhân cũng tỉnh rượu một chút.”

Thúy Thúy thở phì phì đặt chén trà bên cạnh người ta một cái, lại hung hăng trừng mắt nhìn Trương Cố Dương một cái, diễn đủ kịch tiểu nha đầu trung tâm bảo vệ chủ, mới vinh quang xuống sân khấu.

Trương Cố Dương ấn tay của ta mãi không buông.

“Nương nương còn chưa trả lời vấn đề của ta.”

Ta sửng sốt một chút mới phản ứng lại được, vấn đề hắn nói là chuyện đánh đúng hay không đúng.

Việc này có gì để nói chứ, đánh cũng đã đánh rồi, chẳng lẽ hắn còn có thể đánh trả lại à?

“Thúy Thúy cũng là bị huynh làm cho hoảng, hơn nữa, nhà huynh đã muốn nghị thân cho huynh rồi, huynh như vậy cũng không thích hợp.”

Trương Cố Dương đột nhiên ngồi dậy, cúi xuống nhìn ta.

“Nương nương, bắt đầu từ lúc hội đèn l*иg, năm nay ta đã đẩy tám mối hôn nhân, nương nương, người thật sự không biết là vì sao ư?”

Biết ta cũng không thể nói mà.

Bây giờ tâm nguyện lớn nhất của ta chính là rời khỏi hoàng cung này thật xa, tốt nhất là cả đời không qua lại với nhau, chẳng lẽ đến khi ra cung còn muốn tiếp tục dây dưa không rõ cùng một cận thần của thiên tử?

Ta đây không phải tìm chết sao?

Còn nữa, ta cũng rất cạn lời với thẩm mỹ của Trương Cố Dương, không sai, người giống như ta đúng là một dòng nước trong ở hoàng cung, trong tất cả các nương nương tuyệt đối không tìm ra người thứ hai.

Nhưng vấn đề là, nếu ở ngoài cung, xa thì không nói, chỉ vùng nông thôn ở ngoại ô kinh thành thôi, những cô nương có phẩm chất như vậy, nhỏ thì mới biết đi, lớn thì đến 99 tuổi, huynh muốn bao nhiêu ta tìm cho huynh bấy nhiêu luôn…

Huynh cưới một người vợ như ta, là định để ta đổi Trương phủ nhà huynh thành một vườn rau à?

Đặt vào trường hợp tệ nhất, tất cả người nhà huynh đều mù, đồng ý cho ta vào cửa, ngày nào đó Hoàng Hậu hứng lên một cái, triệu quan phu nhân tiến cung liên hoan, chỉ với gương mặt này của ta, mất con đường làm quan còn coi như là nhẹ, muốn tìm hiểu về chém đầu cả nhà một chút hả?

Nữ nhân hoàng đế bỏ đi mà huynh cũng dám muốn, đây cũng không phải nhổ râu hổ, huynh đây là trực tiếp muốn nhổ răng hổ đấy, còn là trực tiếp đưa đầu mình vào trong rọ ấy.

Tìm chết cũng không cần vội vàng như thế.

Bên này, cả đầu ta chỉ nghĩ đến làm thế nào ngăn cản Trương Cố Dương tìm đường chết, bên kia người ta đang bận vẽ bánh cho tương lai của ta.

“Nương nương, ta đã suy nghĩ cẩn thận, nếu bệ hạ muốn lập Hoàng Hậu, nhất định sẽ đại xá thiên hạ, trong cung cũng sẽ thả ra một số cung nữ coi như ân điển, ta sẽ tìm người làm một phần hộ tịch giả cho nương nương, đến lúc đó nương nương có thể xen lẫn trong số cung nữ được thả ra cung. Ta lại tìm hai người có dáng người gần giống với nương nương, đẩy xuống cái giếng này, khi mọi người phát hiện Vân Hà Cung không còn ai, nương nương đã sớm đã rời cung từ lâu, ta mua một căn nhà ở tây thành, nếu nương nương không muốn một mình rời kinh, có thể đến đó ở tạm cùng Thúy Thúy trước, đợi trong cung hoàn toàn bình ổn, ta sẽ từ quan với bệ hạ, nương nương cảm thấy được không?”

Tốt cái củ cải nhà ngươi.

Nghe phần sau rất là mê người, nhưng một nửa phía trước quá không đáng tin cậy.

Giả tạo hộ tịch và thêm vào danh sách cung nữ, nghe chỉ là hai câu nhẹ nhàng, nhưng trung gian phải qua tay bao nhiêu người, phân đoạn nào mà xảy ra chút vấn đề, kiếm củi ba năm thiêu một giờ thì không nói, rất có khả năng mạng nhỏ cũng mất.

Còn nữa, bình thường cung nữ đến tuổi mới được thả ra cung, ngay cả quá trình thả ra cung bình thường này còn thường xuyên có người kẹt lại không ra được kia kìa.

Cái kiểu kiểu ân điển thả thêm người bởi vì có tình huống đột nhiên xảy ra này, quả thực chẳng khác gì thịt Đường Tăng, bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm vào số danh sách này chứ, ngươi nói thêm tên là thêm tên được à?

Ta đoán không đợi ta đi ra khỏi Vân Hà Cung, thân phận giả đã bị lột tới đáy cũng không còn.

Chắc đổ bể luôn.

Cơ mà cách chết nhảy giếng này cũng đáng giá suy xét, động tĩnh nhỏ lại không dễ bị phát hiện, huống chi ngâm ở trong giếng lâu như vậy, cũng có thể làm người ta nát cả ra.

Chút nữa chờ Từ Thịnh tỉnh, ta phải thảo luận với hắn một chút xem tính khả thi của cách này được bao nhiêu.

Ánh mắt Trương Cố Dương nhìn ta tràn đầy thâm tình.

Nhìn đến mức lòng ta ngứa ngáy.

Ta cảm ơn ngài đấy.

Nhưng vấn đề là từ chối người ta cũng yêu cầu có kỹ xảo, Trương Cố Dương đã nói cả việc từ quan với ta rồi, ta mà nhắc lại trở ngại của nhà huynh ấy với huynh ấy, sẽ chỉ kí©ɧ ŧɧí©ɧ tâm lý phản nghịch của huynh ấy lớn hơn.

Ngươi nói ta không thể phá tan sự ngăn cản của người nhà? Ta phá một cái cho ngươi xem thử.

Thiếu niên tuổi dậy thì đều như vậy.

Chưa từng nhận lấy sự vùi dập của xã hội, thật sự cho rằng bên ngoài là nơi phồn hoa mê người.