Ta Trồng Cải Thảo Ở Hậu Cung

Chương 12

Thúy Thúy mềm mại đáng yêu hóa thân thành khủng long bạo chúa, chống nạnh đứng ở cửa chửi ầm về phía bóng dáng của Trương Cố Dương.

Haiz… Nếu nàng ấy không đem chuyện ta tới tháng đọc từng chữ rõ ràng đến mức toàn bộ góc đông bắc của hoàng cung đều nghe thấy, ta cảm thấy sẽ tốt hơn.

Nhưng có một việc ta tương đối để ý.

Cho dù là ta hồi cung với tốc độ nhanh một tí, khi bị Từ Thịnh lột quần áo thì kinh hách lớn một tí, cũng không đến mức làm ta khϊếp sợ đến mức dì cả đến mà cũng không hề phát hiện.

Rốt cuộc vệt máu kia có phải của ta hay không, ta cũng không dám cam đoan.

Nhưng mà việc nhỏ thế này không cần thiết nói với Thúy Thúy, tiểu cô nương người ta nhát gan, nói ra sẽ dọa nàng ấy mất.

Ta đang suy xét khả năng chờ Từ Thịnh trở lại ta hành động bất ngờ lột quần áo của hắn để xem xét vết thương.

Nhưng mà không biết có phải Từ tiểu tử bị mấy lời muốn đi thanh lâu chuộc hoa khôi của ta làm cho tức giận hay không, mấy ngày liên tiếp cũng không xuất hiện, ngược lại là Trương Cố Dương đánh cờ hiệu bồi tội, mỗi ngày trơ mặt xuất hiện ở Vân Hà Cung.

Nếu không phải Cảnh Thăng nói với ta gần đây bọn thị vệ giống y như phát điên lục soát mọi góc xó xỉnh trong hoàng cung, thì xuýt tí nữa ta đã tin rồi.

Ta biết là Trương Cố Dương không tin ta không đi ra ngoài vào tết hoa đăng.

Hừ, đàn ông khẩu thị tâm phi.

Nhưng mà việc này không quan trọng, đây là một thời đại không có camera theo dõi, chỉ cần ta một mực chắc chắn Trương Cố Dương mắt mù, hắn sẽ không có cách nào với ta.

Nhưng điều ta tương đối để ý chính là quan hệ giữa Từ Thịnh và nữ thích khách kia.

Dẫu sao hai lần ám sát này trùng quá nhiều với hành tung của hắn.

Lần đầu tiên hành thích trong hoàng cung, ta phát hiện ra hắn ở dưới hầm.

Lần thứ hai hành thích trong tết hoa đăng, hắn vừa vặn không ở chung với ta.

Ta vừa xới đất trồng rau, vừa nghĩ ra một bộ phim truyền hình hơn trăm tập về một đôi song hiệp hành hiệp trượng nghĩa lang bạt giang hồ sau đó sinh ra tình cảm khó bỏ khó chia lìa.

Chẳng lẽ ta thật sự nói một câu mà thành sự thật, hắn đào hôn rồi chạy trốn đến chỗ ta ư?

Tuyệt thế thiên tài trong tổ chức thích khách nổi tiếng khắp giang hồ, vì không muốn cưới con gái của thủ lĩnh tổ chức, chạy khỏi tổ chức trốn vào hoàng cung, kết quả phát hiện cô nương thích khách đến hoàng cung hành thích Hoàng Thượng, không nghĩ rằng thị vệ trong hoàng cung ỷ vào người đông thế mạnh không nói võ đức đả thương nàng, tiếp theo thì Từ Thịnh xuất hiện anh hùng cứu mỹ nhân, trợ giúp cô nương chạy ra khỏi hoàng cung thủy độn tránh né đuổi bắt, trong quá trình này hai người nảy sinh tình cảm, cho nên vào lần thứ hai cô nương ám sát, Từ Thịnh không nói hai lời liền kéo ta xuống giúp người trong lòng ư?

Ta càng nghĩ thì càng thấy khả năng của chuyện này càng lớn.

Từ Thịnh làm chăn ta dính máu, hoặc chính là máu của người trong lòng của hắn, hoặc chính là máu do hắn chắn đao thay người trong lòng của hắn.

Có lẽ ta xuyên đến đây chính là vì mở đất trồng rau ở hoàng cung, kịch bản nhặt được không phải kịch bản yêu đương.

Giờ phút này cũng không biết đã trốn đến chỗ nào để gặp tiểu tình nhân của hắn rồi.

Ta rất uể oải.

Cơ mà sự uể oải này cũng không kéo dài lâu, bởi vì rất nhanh hiện thực khiến cho ta ngộ ra một đạo lý từ việc Từ Thịnh mất tích.

Đàn ông không đáng tin cậy, chỉ có sự nghiệp sẽ không phản bội ta.

So sánh với một tình yêu còn chưa nảy sinh cũng đã chết từ khi thai nghén trong bụng, ta hẳn nên để ý đầu xuân đám rau củ của ta có thể nảy mầm hay không.

Nếu không sao lại nói từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó cơ chứ?

Quả nhiên là bị việc lúc trước Từ Thịnh có thể dọn đồ vật sinh hoạt bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu ăn mòn bản chất nhân dân lao động trong xã hội chủ nghĩa của ta, nếu không phải Cảnh Thăng ở bên cạnh truyền đến tin tức tốt, ta cũng sắp quên mất mùa xuân sắp tới rồi.

Mùa xuân, không chỉ là mùa vạn vật sống lại mà sách giáo khoa nói, cũng không chỉ là mùa giao phối mà thầy Triệu Trung Tường nói trong 《 thế giới động vật 》, nó cũng nhắc nhở ta, sắp bắt đầu chuẩn bị mùa gieo trồng năm thứ hai rồi!

Thúy Thúy và Cảnh Thăng nghiên cứu cách nuôi dưỡng thỏ đạt được thành công rất lớn, đầu xuân Minh Chỉ Cung có một ổ thỏ con được sinh ra, vì cuối cùng cuộc sống của ta ở hậu cung đã có thể ăn thịt tự cấp tự túc mà bắn phát súng tuyên truyền giác ngộ đầu tiên.

Là thịt thỏ kho không đủ thơm, hay là đầu thỏ cay tê không thể ăn?

Căn bản của yêu đương là lấp đầy bụng, có cơ sở kinh tế mới có thể quyết định kiến trúc thượng tầng.

Ta nhìn đám thỏ con rúc thành một đống, lệ nóng doanh tròng.

Đàn ông là cái thá gì, có thể tự do tự tại mà ăn thịt mới là sắc đẹp chân chính.

Ta lôi kéo Thúy Thúy và Cảnh Thăng, chuẩn bị bắt đầu kế hoạch cải tạo Vân Hà Cung năm thứ hai.

Năm thứ nhất dưới sự ủng hộ mạnh mẽ của Trương Cố Dương cùng Từ Thịnh, Vân Hà Cung miễn cưỡng thực hiện được toàn dân ấm no, đương nhiên, toàn dân này chỉ có ta và Thúy Thúy.

Năm thứ hai ta định khai phá toàn diện xung quanh Vân Hà Cung, làm thực đơn trở nên càng phong phú hơn một chút.

Ý tưởng này nảy ra khi ta đi đến Minh Chỉ Cung, phát hiện ở bên ngoài Vân Hà Cung, trên một mảnh cỏ nhỏ có một bụi cây thanh hao (cây ngải bụi).

Ta như đạt được chí bảo.

Thúy Thúy vô cùng khó hiểu với hành vi coi cỏ dại là bảo bối của ta, nhưng vẫn đảm đương nhân vật coi chừng cho ta khi ta nhổ cây, cũng không ngừng thúc giục ta thu tay lại sớm một chút, đừng để bị người ta phát hiện.

Tóc dài kiến thức ngắn, xét thấy Thúy Thúy cũng có xuất thân nha đầu gia đình giàu có, ta không so đo với nàng ấy.

Chờ đến bữa tối ta đem cỏ dại trộn với thịt khô hun hồi tết thêm cả đậu phộng xa xỉ để làm một nồi cơm chung to, Thúy Thúy đã hoàn toàn đồng ý với ý tưởng trồng một hàng cây thanh hao ở Vân Hà Cung của ta.

Đặc biệt sau khi ta đưa ra ý kiến nếu như có gạo nếp còn có thể làm thanh đoàn (bánh ngải cứu), Thúy Thúy đã tự động xin ra trận buổi tối nàng ấy sẽ tự mình đi đào cây.

Ta bắt đầu rất nghiêm túc mà thương lượng với Thúy Thúy tiếp theo có cần xin Trương Cố Dương giúp đỡ mang ít đậu nành đến không.

Dẫu sao cho dù là mầm đậu hay quả đậu luộc thì đều là mỹ vị.

Nếu cho ta một cái cối xay, thậm chí ta có thể làm ít đậu hũ.

Đậu phộng cũng là một lựa chọn rất không tồi.

Đậu phộng chiên ở trong quán cơm hộp còn tính là món ăn mặn kia kìa.

“Đây lại là thứ gì?”

Thúy Thúy và ta đang vừa như hổ rình mồi lại vừa hư tình giả ý mà nhún nhường một chén cơm trộn cuối cùng, đột nhiên có một bàn tay giơ ngang qua đỉnh đầu của ta, bưng nồi đi mất dưới bốn con mắt của ta và Thúy Thúy.

Giống như việc hắn mất tích không thể hiểu được, lúc Từ Thịnh quay lại cũng không hề báo trước, y như là xuất hiện từ không khí, đứng ở phía sau ta.

Ta nhào lên muốn cướp nồi về.

Nhưng mà lực của người ta lớn, cánh tay thì dài, nhẹ nhàng vươn một bàn tay ấn ở trên trán ta, ta cũng chỉ có thể quơ loạn xạ với không khí về hướng của hắn.

“Ai nói muốn cho ngươi ăn, ngươi trả lại cho ta, ta còn chưa ăn no mà.”

Từ Thịnh vừa trốn ta vừa xúc cơm từ trong nồi. Thúy Thúy đồ ăn cây táo, rào cây sung này thế mà còn đưa cho hắn cái muỗng.

Nha đầu này muốn phản à.

Ta không đánh lại Từ Thịnh, thở phì phì mà ngồi trên ghế, dùng ánh mắt tiến hành khiển trách mãnh liệt với hắn.

Từ Thịnh kéo một chiếc ghế, tùy tiện ngồi ở bên cạnh ta.

“Gần đây ta có chút việc, không đến thăm cô, cô cũng không cần ghim thù như vậy chứ.”

Ta nhìn trên nhìn dưới cũng không cảm thấy tên này như là bị thương.

Nam chính nhà ai bị thương mà không nằm trên giường để nữ chính bưng trà đưa nước, ít nhất hầu hạ non nửa tháng mới có thể miễn cưỡng xuống giường chứ.

Cái dáng vẻ ăn lấy ăn để thiếu đánh này, có lẽ không chắn đao cho người trong lòng thanh mai trúc mã của hắn.

Thúy Thúy nói muốn đi kiểm tra cửa sổ một chút, nhanh như chớp đã chạy mất không còn bóng dáng.