Ta Trồng Cải Thảo Ở Hậu Cung

Chương 9

Ta quyết định tìm một bậc thang đi xuống cho thiếu niên.

“Em không biết hắn sao? Hắn là con trai út nhà Cố thừa tướng, đào hôn chạy trốn đến nơi này đó.”

Ánh mắt Thúy Thúy nhìn ta, tràn ngập đồng tình.

“Tiểu thư, người lại quên mất rồi à? Thừa tướng không phải họ Cố, trong nhà cũng không có con trai nhỏ, con trai nhà thừa tướng đã thành thân tám năm rồi.”

Ta vỗ bậc thang.

“Em là tiểu thư hay ta là tiểu thư? Ta nói hắn đào hôn là hắn đào hôn.”

Thúy Thúy:……

Được rồi, người là tiểu thư người định đoạt.

Thiếu niên ở bên cạnh ta cười nhẹ một tiếng.

“Đúng vậy, vừa nãy ta lừa cô, ta không phải con trai nhỏ nhà Cố thừa tướng, nhưng ta thật sự là đào hôn chạy trốn đến nơi này.”

Ta dùng ánh mắt “Em nhìn đi, ta đã nói là như thế mà", đúng lý hợp tình mà nhìn Thúy Thúy.

“Nếu như đã đào hôn, vậy ở chỗ này đến khi sóng gió qua đi rồi nói sau, nơi này của ta rất an toàn, tuyệt đối sẽ không có ai tìm được ngươi.”

Vân Hà Cung không có mấy chỗ tốt, chỉ là đất rộng, nhiều phòng, thêm một người ở cũng không có vấn đề.

Thúy Thúy thừa dịp thiếu niên đi dạo khắp cung thì tiến đến bên cạnh ta:

“Tiểu thư, chắc chắn hắn không phải người trong cung, người nhà huân quý em đều biết cả, trong cung còn chưa có hoàng tử, lần trước Tôn Hiền phi mới mang thai đứa đầu tiên đó.”

Được òi, cung phi khắp cả cái hoàng cung, vậy mà cọ xát đến tận giờ này mới mang thai, thật không biết có phải tên hoàng đế kia không được hay không.

Nhưng cho dù như thế nào, ta giữ người này lại là cái chắc rồi.

Không vì điều gì khác, chỉ vì trước khi Thúy Thúy trở về, hắn nói với ta một câu.

“Nương nương, cá chép ăn ngon không?”

Đó chính là ân tình còn lớn hơn đưa than ngày tuyết nữa, ta xưng với hắn là giao tình đưa thịt ngày chay.

Không biết vì điều gì, khi thiếu niên đang nghe ta cảm tạ hắn, các cơ trên mặt không chịu khống chế mà giật giật.

Lúc đầu thiếu niên nói hắn tên là Mạnh Mghĩa.

Ta khen ngợi cái tên này của hắn tận 500 chữ.

Khen từ Mạnh Tử khen đến Mạnh Thường Quân, khen từ trung hiếu tiết nghĩa đến có tình có nghĩa, rồi lại đến đại nhân đại nghĩa.

Mãi cho đến khi thiếu niên không chịu nổi nữa, nói thật với ta, bảo ta gọi hắn là Từ Thịnh.

Người này đúng là không thành thật, cũng biết ta là Hoàng Hậu nương nương bị phế, còn không thoải mái một chút nói tên thật cho ta biết.

Lúc ban đầu Thúy Thúy có phê bình kín đáo với hành động thu lưu Từ Thịnh của ta, nhưng sau đó cũng bình thường trở lại.

Đặc biệt khi Thúy Thúy phát hiện, Từ Thịnh không chỉ có có thể tự động tránh Trương Cố Dương tới chơi, còn có thể mang đến rất nhiều thứ không nên xuất hiện ở Vân Hà Cung một cách không thể hiểu được, quả thực nàng ấy còn hoan nghênh Từ Thịnh thường trú ở Vân Hà Cung hơn cả ta.

Nếu nói Trương Cố Dương còn lén lút mang cho ta chút gạo thóc thịt trứng, thì quả thực Từ Thịnh chính là một cỗ máy khuân vác Ngự Thiện Phòng cỡ lớn.

Bê từ điểm tâm lưu hành một thời đến gà vịt thịt cá, bê từ lăng la tơ lụa đến than củi huân hương, chỉ có thứ ta không thể nghĩ ra, không có thứ Từ Thịnh không bê đến được.

Thậm chí hắn còn lấy sức lực của bản thân đào thêm một cái phòng bí mật ở bên cạnh cái hầm mà Trương Cố Dương đào lúc ban đầu, dùng để bỏ mấy thứ hàng xa xỉ không thể gặp ánh sáng kia.

Ta kích động rất nhiều, đặt cho Từ Thịnh một tôn hào.

Gọi hắn là Từ · Đa Lạp A · Thịnh.

Dưới sự siêng năng cố gắng một sáng một tối của Từ Thịnh cùng Trương Cố Dương, năm thứ nhất ta ở lãnh cung, mạnh mẽ xây dựng Vân Hà Cung thành một nơi xa hoa da^ʍ dật sống tạm dưới mí mắt của hoàng đế.

Vào tết hoa đăng Thượng Nguyên, Trương Cố Dương đến đây tìm ta một chuyến, tặng ta một chiếc đèn con thỏ, hơn nữa còn mang đến một tin tức.

Đã tìm được nữ thích khách hành thích trong hoàng cung lần trước rồi, hơn nữa khi bắt được nàng ta, bởi vì đối phương chống trả kịch liệt, cho nên bị bọn thị vệ bao vây lại, sau đó nhảy sông tự sát ngay lập tức.

Ta coi đó như một chuyện vui nghe rồi bỏ sau tai, vội vàng bảo Thúy Thúy đi tìm một nơi thích hợp treo đèn lên.

Dường như Trương Cố Dương còn có lời gì đó muốn nói với ta, nhưng đứng ở bên cạnh cọ đến cọ đi, cuối cùng vẫn không nói ra, chỉ nói một câu huynh ấy còn phải tuần tra, lại vội vội vàng vàng đi mất.

Từ Thịnh đi ra khỏi bóng tối, vươn tay về phía ta.

“Đi nào, dẫn cô lên chợ rước đèn.”

Thúy Thúy treo chiếc đèn con thỏ đã thổi tắt nến ở cửa chính điện, ta nhìn thỏ con màu trắng lúc lắc ở trong gió, bỗng dưng cảm thấy thật chói mắt.

Ta không đốt đèn vào buổi tối, chính là vì sợ bị người khác nhớ đến Vân Hà Cung còn có một Hoàng Hậu nương nương đã bị phế thành thứ dân, nhìn tình hình trước mắt, có vẻ hiệu quả cũng rất được.

Từ Thịnh thấy ta nhìn chằm chằm chiếc đèn con thỏ mà không chịu bước đi, cười nhạo một tiếng, nhặt một hòn đá nhỏ chọi sang, sượt một cái đã xuyên rách đèn giấy.

“Nhanh lên, ta đền cô một chiếc đèn phượng hoàng.”

Đây là món quà đầu tiên Trương Cố Dương tặng ta mà không phải đồ ăn, không đợi ta cầm nóng tay đã bị Từ Thịnh làm rách, nếu nói không tức giận thì chắc chắn là giả.

Nhưng mà không đợi ta tát một cái lên mặt hắn, ngược lại hắn đã quăng vào mặt ta một cái tay nải.

Bên trong là một bộ quần áo cung nữ, ngay cả eo bài cũng đầy đủ hết.

Ta ôm tay nải nhìn hắn, có hơi ngây ra.

“Trốn ra ngoài cung, lỡ như bị bắt được là phải rơi đầu.”

Từ Thịnh tỏ vẻ rất bất mãn với việc ta nghi ngờ năng lực của hắn, giật tay nải lại muốn tự tay giúp ta thay.

Ta đá một phát cho hắn dính vào chân tường.

Sau đó ta được chứng kiến cái gọi là vượt nóc băng tường của cổ đại.

Ta khinh!

Cái gì mà vượt nóc băng tường, cuối cùng còn không phải là đại pháp leo tường.

Phương pháp ra cung của Từ Thịnh hoàn toàn không giống như ta đã tưởng tượng, thông qua chốt trên chốt dưới mang ta trốn ra cung, cũng không phải giống như trong tiểu thuyết võ hiệp, nắm cổ áo ta phần phật một cái đã nhảy lên xà nhà.

Hắn nói ta quá nặng, mang theo ta không tiện leo tường, vì thế trực tiếp ném ta qua bờ tường.

Đúng vậy, trực tiếp ném.

Một tay nắm cổ áo ta, một tay nhấc cổ chân ta, ném thân thể ta giống như ném bao tải vậy, vèo một cái đã ném ra khỏi tường cung.

À trước khi ném ta còn không quên nhét vào miệng ta một miếng vải rách.

Mỹ kỳ danh rằng, sợ ta kêu thành tiếng dẫn thị vệ đến thì không tiện giải thích.

Ta đ. cả nhà hắn luôn chứ!

Nếu mà hội đèn l*иg không thể làm ta vừa lòng, ta nhất định sẽ mua mười mấy hai mươi cân thạch tín, bỏ hết vào cơm cho hắn, bắt hắn ăn cho hết.

Nhai sống!

Cũng không biết rốt cuộc Từ đại gia dẫn ta đi con đường gì nữa, sau khi chui qua hai cái lỗ chó, bay qua ba bức tường cung, tránh thoát vô số vòng thị vệ tuần tra, cuối cùng ta cũng hít thở được bầu không khí ngoài cung.

Một chữ, đã.

Hai chữ, rất đã.

Ba chữ, vô cùng đã.

Nếu không phải trên đường có người đến người đi, chắc chắn ta đã ngửa mặt lên trời cười dài, hô to ba tiếng “Hồ Hán Tam ta lại về rồi”.

Tết hoa đăng gì đó không quan trọng, quan trọng là, chị đây ra rồi.

Từ Thịnh dẫn ta đi mua bộ quần áo bình thường, mượn hậu viện của chủ tiệm để thay, sau đó chúng ta cùng nhau rêu rao khắp nơi.