Dọc đường về, cô ta chợt nghĩ, hôm nay là ngày đầu tiên Lâm Mỹ Khê đi hái bông.
Đời trước cô ta nhờ Cố Xuyên Bách hỗ trợ.
Nhưng Cố Xuyên Bách lại nói cô ta là bắt buộc phải dựa vào bản thân.
Anh chỉ giúp một giờ, hái được tổng cộng năm cân bông là không giúp nữa.
Cô ta vốn hiếu thắng, không muốn thua kém người khác, chờ hái đủ ba mươi cân bông cần đạt cho một ngày thì trời đã tối.
Khi về tới khu nhà, thanh niên trí thức không hề để phần cơm tối cho cô ta.
Cô ta không nhờ được Cố Xuyên Bách giúp, Lâm Mỹ Khê chắc chắn cũng không nhờ được.
Lâm Mỹ Khê cũng là người có tính không chịu thua, đã giao ba mươi cân thì hái không đủ là cô sẽ không về.
Lâm Mỹ Khê đã nói là sẽ sống tốt hơn cô ta, như vậy để cô ta chống mắt lên xem tốt hơn là tốt thế nào.
Là hái bông trên ruộng dưới ánh trăng ánh sao, hay đi sớm về khuya vất vả, lúc quay về khu nhà thanh niên trí thức mới phát hiện đến cả bữa tối còn không có để mà ăn.
Lâm Giảo Lan nhớ như in số điện thoại công xã Dũng Tuyền trong đầu, cô ta bèn đổi hướng đi tới tiệm cơm quốc doanh tìm ba.
"Ba, con nhớ Tiểu Khê rồi, chúng ta gọi điện thoại cho con bé đi."
...
Có sự hỗ trợ của Cố Xuyên Bách, Lâm Mỹ Khê tan làm trước.
Cô bèn đi ban chỉ huy đại đội nộp bông, sau đó tới kho hàng công xã tìm ông Cố.
Mà may thay kho hàng ở ngay chính công xã, xã viên gọi cô nghe điện thoại:
"Thanh niên trí thức Lâm, nhà cô gọi điện tới tìm, gấp lắm."
Nhà gọi tới? Hẳn là ba cô không yên tâm rồi.
"Ba." Lâm Mỹ Khê ngọt ngào gọi một tiếng:
"Con gặp được ông Cố rồi, tình hình ông rất ổn, đang ở tại kho hàng của công xã ạ.
Em gái rất đáng yêu.
Hôm qua con đưa bánh màn thầu cho nhà ông rồi ạ. Giờ rau dưa của khu nhà thanh niên trí thức ăn đều là đổi với nhà ông Cố ạ."
"Vậy là tốt rồi, xuống nông thôn thế con đã thích ứng chưa?" Ông Lâm cực kỳ lo cô không làm quen việc nhà nông.
"Đã quen rồi ạ, con bao hết việc bếp núc, các thanh niên trí thức khác muốn ăn cơm sớm thì sẽ làm giúp con."
Ông Lâm cảm thấy may mắn vì cô có một nghề tinh thôn, có thể dùng tới khi xuống nông thôn.
Về tình hình nhà ông Cố, Lâm Mỹ Khê dặn dò:
"Ba, thân phận của ông Cố đặc thù, cho dù chị con có hỏi thì ba phải nói theo chiều hướng kém đi, cái miệng kia của chị con ấy, chị ấy không biết giữ đâu."
Ông Lâm hiểu rõ tính cách hai đứa con gái, Lâm Mỹ Khê kín miệng giống với ba mình.
Ông Lâm nói: "Chờ tháng này phát tiền lương, ba sẽ chuyển cho con."