Đồn công an Vân thị với lý do bảo vệ Lâm Mỹ Khê nên không để lũ buôn người biết được tên và địa chỉ của cô.
Trưởng đồn công an phải lau mắt nhìn cô bé này:
"Cô gái ạ, cháu cứu bản thân, còn trợ giúp đồn bắt được ba tên buôn người, trong đồn sẽ xin phần thưởng cho cháu!"
Lâm Mỹ Khê liên tục xua tay, tỏ ý nếu có thưởng thì hãy gửi về nhà giúp cô.
"Ba cháu vẫn lo cháu nhỏ tuổi, ra ngoài dễ bị mắc lừa, nên liệu cháu có thể nhờ các chú gửi một bức thư cảm ơn máy fax đơn vị ba cháu, để ông còn yên tâm được không ạ?"
Phần thưởng đơn giản như vậy đương nhiên dễ làm.
Đồn trưởng tự mình viết một bức thư ca ngợi nhiệt liệt, sau đó gửi máy fax tới đồn công an trực thuộc địa khu ghi trên hộ khẩu của cô gái.
Ông còn để đồng nghiệp cùng đồn lấy xe cảnh sát đưa cô tới bến xe, còn dặn người bán vé và lái xe nhớ trông nom cô gái này dọc đường đi.
Ngồi xe ô tô thêm hai tiếng đồng hồ nữa là sẽ đến huyện có công xã Dũng Tuyền.
...
Lâm Mỹ Khê đã xuất phát hơn một ngày, theo lý thuyết thì lúc này hẳn là đã đến thị trấn.
Ông Lâm chờ cô đến thị trấn rồi gọi điện báo tin bình an.
Chờ nửa ngày rồi mà không thấy con gái gọi điện thoại, ông sốt ruột tới độ từ sau bếp chạy tới hỏi người bán hàng mấy lần.
"Vẫn chưa thấy Tiểu Khê nhà tôi gọi điện thoại tới ư?"
Lúc này đã qua giờ cơm, tiệm cơm quốc doanh không quá nhiều việc, người bán hàng cười nói:
"Vẫn chưa thấy, nhưng Tiểu Khê vốn nhanh nhẹn, có lẽ hơi muộn chút, chậm nhất là chiều nay chắc chắn sẽ gọi điện báo bình an thôi."
Lời này bị Lâm Giảo Lan ở cửa nghe thấy.
Trong lòng cô ta nghĩ, sao có thể bình an được chứ?
Đời trước lũ buôn người không ra tay trên xe lửa, mà chờ khi đến nơi, ra tới cổng nhà ga là sẽ kéo cô ta lên chiếc xe van đỗ bên đường.
Bọn chúng còn lấy chứng minh thư trong túi cô ta đeo ra, tên tuổi địa chỉ đều đúng hết.
Hành khách vãng lai đều tưởng cô ta chạy xuống nông thôn theo trai, là đứa con gái bất hiếu khiến mẹ đẻ tức chết, không ai nghe cô ta giải thích hết.
Lũ buôn người nhốt cô ta vào trong một căn phòng cũ nát.
Cô ta phải mất sức chín trâu hai hổ mới trốn thoát.
Lúc này hẳn là Lâm Mỹ Khê đã bị nhốt rồi.
Nếu đã hoán đổi cuộc đời, vậy thì phải hoàn toàn thay đổi.
Chuyện đời trước cô ta đã trải qua, tại sao Lâm Mỹ Khê lại không trải nghiệm chứ?
"Sao con lại tới đây?" Ông Lâm thấy con gái cả tới, bèn hỏi: "Em con gọi điện về nhà à?"