Lâm Mỹ Khê từ nhỏ đã yếu ớt, ngay trước ngày xuống nông thôn lại sốt cao.
Ban đầu cha mẹ còn phải chọn lựa, nhưng giờ chỉ có thể để chị gái Lâm Giảo Lan đi.
Lâm Giảo Lan không muốn đi, than thở oán trách với cha mẹ ngoài phòng khách: “Con không đi đâu, bảo Lâm Mỹ Khê đi đi.”
“Con là chị, nó là em con, nhà ta không thiên vị nhưng cũng không thể giữ đứa lớn ở nhà, để đứa nhỏ xuống nông thôn đúng không?”
“Sinh ra trước có phải do con tự chọn đâu, nó yếu ớt như thế, xuống nông thôn rèn luyện lại vừa hợp.
Hơn nữa, nhà họ Hạ vốn không ưng con bé, không thích đính hôn với đứa yếu ớt như thế.
Để nó xuống nông thôn, cho con thay thế sang đính hôn với bên đó chẳng phải hợp hơn sao?”
“Em con mới lớp 11, con đã tốt nghiệp trung học rồi, sao lại bắt em con nghỉ học xuống nông thôn lao động được?”
“Nghỉ học thì làm sao? Dù sao giờ cũng có tổ chức thi đại học nữa đâu, cho nó học thêm một năm thì cũng được gì?”
Từng lời oán trách của Lâm Giảo Lan như mũi dao sắc bén đâm vào màng nhĩ Lâm Mỹ Lan.
Nhưng không chỉ có thế, bên cạnh đó còn có một âm thanh khác, sắc nhọn hơn, độc địa hơn.
Đó là những tiếng oán hận nguyền rủa trong lòng chị gái Lâm Giảo Lan:
“Nếu không phải vì đời trước mình thương em gái, vì tình nghĩa chị em mà hi sinh bản thân xuống nông thôn thì Lâm Mỹ Khê làm gì có cửa thi được đại học, còn đi làm kinh doanh.”
“Cuộc sống hạnh phúc đời trước của nó đều do đạp lên số phận của mình mới có được.
Người người đều hâm mộ nó, ao ước được như nó, khen ngợi nó, được, vậy thì đổi lại đời này cho nó xuống nông thôn.
Không có mình gánh vác trách nhiệm này, để xem xem nó còn thi đại học kiểu gì, mở công ty làm sao.”
“Đời này, chỉ cần mình không xuống nông thôn, ở lại trong thành phố thì đời trước Lâm Mỹ Khê làm được cái gì, mình chắc chắn còn có thể làm tốt hơn nó.”
Lâm Mỹ Khê véo mạnh vào lòng bàn tay mình, xác định đây không phải chỉ là một giấc mơ.
Thì ra chị gái mình sống lại, còn mình thì nghe được những lời oán giận trong lòng chị ấy.
“Lâm Mỹ Khê, mày, dựa vào đâu mà mày được ngủ trong phòng riêng, còn tao phải ở phòng khách.
Phòng đấy cũng đâu phải của một mình mày, tao nói cho mày biết, lần này đến phiên mày rồi, dậy mà cút xuống nông thôn đi.”
Cánh cửa phòng cũ kỹ không chống cự được những cú đập cửa như muốn phá toang, lớp vôi trát tường cũng lả tả rơi xuống.
Lâm Giảo Lan chuyển ra phòng khách nằm là vì cô ta sợ bị lây bệnh cảm từ Lâm Mỹ Lan nên mới chủ động mang chăn gối ra khỏi phòng.
Chuyện đó đâu có liên quan gì đến Lâm Mỹ Khê?