Anh Luôn Ở Bên Em

Chương 30

Chương 30: Ngoại truyện 2.4
Trận tuyết đầu tiên của mùa đông đúng hẹn mà tới, cửa sổ phòng phò mã Phó Nguyên Tranh đóng kín, không có một tiếng động nào. Gia Thuần mặc áo lông cáo, cầm lấy bát thuốc thị nữ đưa cho rồi đẩy cửa, đi một mình vào trong phòng.

"Phò mã, uống thôi thôi." Giọng nàng như tiếng chim, cực kỳ êm tai.

Hắn trầm mặc, chỉ lặng lẽ ngồi đó.

Gia Thuần bưng thuốc đến trước mặt hắn, đút từng thìa, nhìn hắn nuốt xuống từng chút một, ánh mắt nàng cũng dần dần trở nên dịu dàng.

Một bát thuốc chẳng biết đút mất bao lâu, sau khi đặt xuống, Gia Thuần bèn lấy chiếc khăn tay trong tay áo, lau đi vài giọt thuốc dính bên miệng hắn.

Phó Nguyên Tranh bất ngờ giơ tay túm lấy cổ tay nàng. Hắn túm rất mạnh, như muốn bóp nát nó.

Gia Thuần trong khi quá đau đã thả lỏng bàn tay, chiếc khăn tay liền rơi xống. Ánh mắt hắn cũng nhìn theo nó rơi xuống, sau khi chạm đất, trên mặt khăn hiện rõ hình một đóa sơn trà màu trắng!

Hắn chợt bật cười, lại cười ha hả đến mức ho sằng sặc.

"Nàng đã biết từ lâu rằng tứ ca không phải ta?" Hắn lên tiếng đầy khó nhọc.

Gia Thuần gật đầu, không giấu diếm: "Không khó nhận ra."

"Vậy còn chọn ta làm phò mã? Nàng không sợ..."

Ánh mắt Gia Thuần rất kiên định: "Thϊếp không còn sự lựa chọn nào khác. Nếu đánh cuộc thì không nhất định sẽ thắng, nhưng nếu không cược, vậy chắc chắn sẽ thua."

Phó Nguyên Tranh suy sụp tinh thần: "Ta đã cược, thua sạch."

Đây là lần đầu tiên hắn đi ra khỏi phủ phò mã từ sau khi kết hôn. Hắn muốn đi làm rõ một số chuyện.

Vậy mà vừa tới trước Phó phủ, hắn liền kinh ngạc trước cảnh tượng trước mặt. Cả phủ chỗ nào cũng treo vải trắng, vô cùng thê lương.

Hắn lảo đảo đi vào, người làm đều nhận ra hắn, chỉ ngẩn ra mà thi nhau gọi: "Phò mã."

"Ta biết sớm muộn gì đệ cũng sẽ tìm ta." Phó Nguyên Đạc mặc đồ tang, quỳ trước linh cữu, giọng buồn buồn.

Phó Nguyên Tranh nhìn hắn, nhìn khuôn mặt giống mình tới bảy tám phần kia, đến nay, vì bệnh mà hai người giống nhau đã tới chín phần.

"Chuyện gì vậy?" Giọng Phó Nguyên Tranh rất khàn, như nếm phải than hồng mà bị mất giọng.

"Phụ thân tự xin đi Tiên Phong doanh, tiếc là da ngựa bọc thây. Do thân bị vùi dưới lớp đá nên không còn được nguyên vẹn." Phó Nguyên Đạc gắng sức thuật lại một cách bình tĩnh, nhưng vẫn không kiềm nén được sự run rẩy.

Phó Nguyên Tranh quỳ xuống, dập đầu trước linh cữu, lại thắp hương: "Nếu thúc thúc đã vì nước mà bỏ mình, vậy sao cảnh tượng trong nhà lại thê lương thế này?" Hắn không thể hiểu nổi.

"Phụ thân đã đợi lâu lắm rồi, thời cơ lần này không tốt, nhưng người không đợi nổi nữa. Thật ra đệ cũng biết mà, chỉ có nhà họ Phó mới muốn triều đình thu phục lại đất đai đã mất. Nhưng đến cùng thì một Gia Thuần cũng không đủ để lay động lập trường của cả họ ngoại nàng." Phó Nguyên Đạc chớp mắt, nhưng trong mắt hắn đã không còn nước mắt nữa.

Ngày nay, cửa nát nhà tan, hắn không muốn một mình giữ nhiều bí mật như vậy nữa. Nếu Phó Nguyên Tranh đã tới, vậy thì nói ra cho hắn biết.

"Lục đệ, đệ còn nhớ Phùng Thanh?"

"Nhị công tử nhà Viên ngoại lang Công bộ?"

"Chính hắn. Hồi đó đệ cho rằng ta đã ra tay khiến hắn ngã ngựa, ta không phủ nhận, nhưng cũng không hề thừa nhận."

Phó Nguyên Tranh liền nhìn sang hắn, hắn bỏ thêm vài tờ giấy vàng đốt trước linh cữu, tiếp tục nói: "Chuyện ngã ngựa hôm đó đúng là ngoài ý muốn, mà ta, chỉ muốn mượn việc này để làm đệ nợ ta."

"Vì sao?" Phó Nguyên Tranh không hiểu nổi.

"Do phụ thân lúc nào cũng muốn lôi kéo nhà ngoại Gia Thuần ủng hộ phái chủ chiến, biện pháp đơn giản nhất chính là hai nhà liên hôn. Nếu liên hôn, không nghi ngờ gì nữa, lựa chọn thích hợp nhất chính là công chúa Gia Thuần mà thánh thượng yêu thương nhất. Còn về người được chọn trong nhà họ Phó chúng ta, không cần ta nói chắc đệ cũng biết..."

Tất nhiên Phó Nguyên Tranh biết, ai ai cũng nói hắn giống tổ phụ nhất, sang này tiền độ vô hạn.

"Theo như kế hoạch của phụ thân thì đệ nhất định phải lấy Gia Thuần, nhưng khi ấy đệ đã có tình cảm sâu nặng với Lục Uyển Ngọc. Ta nhất định phải khiến đệ thấy rằng ta với đệ cùng phía. Nếu vậy lúc cần thiết thì mới có thể khuyên được đệ. Vả lại vốn là Lục Tông Hưng cũng sẽ không bao giờ gả con gái cho Phùng Thanh. Vì vậy chuyện tốt thế này việc gì mà không mượn."

"Vốn sẽ không gả..."

"Đúng, vì Lục Tông Hưng khinh thường nhà họ phùng. Phùng gia nịnh bợ tể tướng, dùng những mánh khóe rất bẩn thỉu."

"Giờ mới nói những chuyện này thì còn ý nghĩa gì nữa. Đệ chỉ hỏi huynh, ngày đó có phải huynh cố ý để lộ ra chiếc khăn tay của Gia Thuần cho đệ thấy?"

Cuối cùng Phó Nguyên Đạc cũng đợi được câu hỏi này. Khi nhắc tới Gia Thuần, lòng của hắn lại có một cảm giác đau đớn.

"Quả nhiên là không giấu nổi đệ. Gia Thuần có quyền lợi lựa chọn hôn phu, vì vậy, ta đã mượn thân phận Kỳ đại chiếu để thường xuyên vào cung, tạo nhiều cơ hội gặp gỡ ngẫu nhiên với nàng. Ta giả tên của đệ, nhưng không ngờ đã đánh mất trái tim mình." Đôi lông mày của hắn nhíu chặt: "Đúng là có tính như thế nào cũng không tính nổi ý trời, không tính được lòng người."

"Nếu Gia Thuần đã có quyền lựa chọn thì sao người đó không thể là huynh?"

"Ha ha, lục đệ, đệ là cháu ruột của tiền Thừa chỉ viện Hàn Lâm, lại còn là Thám hoa lang. Còn ta thì là ai? Ta chỉ là một kẻ bệnh tật chưa chết, mượn chút quan hệ mới làm được một chức Kỳ đại chiếu không phẩm không cấp. Với ta mà nói, ban thưởng quần áo đỏ là một điều đầy mỉa mai. Lúc đầu ta đồng ý với kế hoạch của phụ thân là do chữ hiếu, cũng là vì sự ghen tị trong lòng với đệ. Nhưng từ sau khi thực hiện thì ta hoàn toàn không muốn lừa đệ."

"Tứ ca..."

"Những lời trong phòng thiền ngày đó, tuy là cố ý nói để đệ nghe, nhưng câu nào câu nấy đều là thật..." Dường như Phó Nguyên Đạc muốn nói hết ra những bí mật trong lòng.

Phó Nguyên Tranh bỗng nhiên ngắt lời hắn: "Vậy thúc thúc nói, nói sức khỏe huynh..."

"Đúng, ta không phải là ốm yếu bẩm sinh." Tay hắn trong tay áo nắm chặt lại: "Thôi, đã qua lâu rồi, cũng không thể quay lại được nữa. À mà người đệ phái đi, vì không gặp được đệ nên đã đưa đồ đến ta." Phó Nguyên Tranh đứng dậy rồi nói: "Đi theo ta."

Lại một lần nữa đi vào phòng của Phó Nguyên Đạc, Phó Nguyên Tranh cảm thấy như đã cách cả thế hệ. Tứ ca hắn lấy ra một cuốn sổ rất cũ, trong sổ có mấy trang giấy đã rách cả vì lật giở quá nhiều. Bên trên có ghi lại một chuyện: Có một người con gái hiếu thảo cứu phụ thân làm công trong lò gốm nung ra tác phẩm gốm được yêu cầu, nàng ta đã lấy thân tế lò, người chết, vật thành.

"Người tới họ Trình, nói là có người cố ý đưa quyển sách này cho Lục Uyển Ngọc. Còn về vấn đề người đưa là ai thì hắn ta nói, đệ còn biết rõ về âm mưu trong triều đình hơn hắn."

"Người đó đâu?" Phó Nguyên Tranh run run đọc câu chuyện kia, cắn răng mà hỏi.

"Hắn nói hắn nợ đệ một cái ân, còn sau này chắc đôi bên sẽ không gặp lại." Phó Nguyên Đạc cũng đã đọc qua cuốn sổ này, tất nhiên hắn đã hiểu hết: "Đạo cao một thước, ma cao một trượng, xem ra họ ngoại của Gia Thuần mới là kẻ thắng cuối cùng."

Nghe vậy, cuối cùng Phó Nguyên Tranh cũng hiểu ra tất cả mọi chuyện. Ấy vậy hắn vẫn không thể nào hận được thúc thúc và người đang đứng trước mặt này. Bọn họ vì gia tộc vì quốc gia mà lợi dụng hắn, tính kế hắn, làm hắn mất đi người trong lòng. Nhưng một người đã mất mạng, một người mất trái tim, đâu có ai từng sung sướиɠ? Trong ván cờ này không có kẻ thắng. Kể cả nhà ngoại Gia Thuần, những kẻ tự cho mình là cao minh đó, bọn họ có thật là đã thắng? Hắn cười, mây đen từ phương bắc đã tới phủ đầy đầu, thời gian chưa tới mà thôi.

"Cuối cùng đệ đã hiểu. Được, đệ tác thành cho hai người." Phó Nguyên Tranh quyết định.

Lại là tiết mùng 3 tháng 3.

Ngày hôm nay công chúa Gia Thuần cùng phò mã bỏ trốn. Thánh thượng vô cùng kinh ngạc, ra lệnh tìm kiếm khắp thiên hạ nhưng không có kết quả. Không lâu sau, phía bắc tiến hành xâm lược, triều đình hoảng loạn mà ứng chiến. Một dòng họ ngoại Gia Thuần bị chu di do những bằng chứng cấu kết với địch phản quốc được tấu sớ kể tội không ngừng dâng lên.

Ba năm sau, tại vùng ngoại ô ngoài Phàn Khâu, trong một ngôi nhà dân mới xây lên, có một người đàn ông mang dáng vẻ thư sinh đang đánh nhau cùng một con gà mái. Người thư sinh này mặt trắng như tuyết, môi nhợt nhạt, nhưng mắt mày lại đầy vui vẻ.

Một cô gái trẻ tuổi đi ra từ trong căn nhà, tuy ăn mặc mộc mạc, quần áo vải thô, nhưng cử chỉ hành động đều vô cùng tao nhã.

"Tứ lang, ba năm rồi, chàng vẫn chật vật như vậy." (ý là bắt mãi con gà không xong) Giọng của nàng dịu dàng, mềm mại như nước.

Phó Nguyên Đạc quay đầu lại, cười với Gia Thuần: "Ngày mà là ngày giỗ Uyển Ngọc, chắc chắn Lục đệ sẽ đến. Ta phải đích thân nấu cho đệ ấy bát cháo gà."

Gia Thuần gật đầu: "Mấy năm nay huynh ấy quá khổ sở."

"Ta chưa từng hy vọng đệ ấy sẽ tha thứ cho mình, nhưng ta luôn luôn cảm kích sự tác thành của Lục đệ." Vẻ mặt hắn ảm đạm.

Gia Thuần đi đến gần, rút khăn tay ra lau lau mồ hôi cho hắn, nàng nói: "Những việc huynh ấy muốn làm đều đã làm được cả, còn về chuyện vị nguyên tôn không tồn tại kia, huynh vẫn nên khuyên huynh ấy đừng cố chấp đi tìm nữa. Mong là lần này huynh ấy sẽ ở lại."

Phó Nguyên Đạc nhìn người vợ gần ngay trước mặt, giơ tay ra nắm lấy vai nàng, gật đầu: "Ừ."

Hôm đó khi trời rất tối mới thấy Phó Nguyên Tranh đơn độc đi chầm chậm tới dưới ánh trăng. Hắn của ngày hôm nay bị ốm đau bệnh tật giày vò đến mức còn gầy hơn cả Phó Nguyên Đạc. Bộ quần áo màu nâu hắn mặc phiêu diêu trong gió, chẳng còn ra hình. Tóc dài đen được buộc lại, không ngờ lại hòa cùng vào màu áo như một thể. Còn cả đôi mắt nọ, như hồ sâu không đáy, lạnh lẽo, không độ ấm, chỉ khi nào nó chuyển động thì mới khiến người ta biết đây là người thật. Hắn dưới ánh trăng, da trắng lại càng nhợt nhạt hơn, sứ đối lập giữa hai màu trắng đen quả thật làm người ta không dám nhìn thẳng.

Phó Nguyên Đạc mở cửa cho hắn, dẫn hắn vào nhà ngồi, lại đưa bát cháo gà cho hắn ăn. Hắn nhận lấy, nhưng chỉ ăn có non nửa.

"Không ngon?" Phó Nguyên Đạc hỏi.

Phó Nguyên Tranh lắc lắc đầu, không đáp lời. Mấy năm nay cổ họng hắn dường như càng ngày càng tệ. Nhiều lúc hắn cũng quen luôn với việc làm một người câm.

"Có lẽ vị nguyên tôn thần thông quảng đại kia cũng chỉ là một truyền thuyết mà thôi, nếu không thì sao đệ tìm mấy năm nay rồi còn tìm không ra?" Phó Nguyên Đạc thở dài, "Thôi đừng tìm nữa, để chúng ta chăm sóc cho đệ, được không?"

Đôi mắt Phó Nguyên Tranh chuyển động, hắn há há miệng, nhưng đến cùng vẫn không nói ra được tiếng nào mà chỉ chầm chậm gật đầu.

Phó Nguyên Đạc không ngờ nổi Lục đệ sẽ nhận lời dễ dàng đến vậy, vui mừng quá mà quên cả tiếp lời.

Sáng sớm ngày hôm sau, trời mới tờ mờ sáng thì Phó Nguyên Tranh đã đi đến một gò đất nhỏ, nơi đó hắn từng chôn chiếc bình làm của hồi môn Lục Uyển Ngọc lần đầu tiên tặng hắn, ngoài ra còn có một cái bia gỗ, trên đó khắc: "Mộ của Uyển Ngọc - ái thê Phó thị."

Bia mộ lúc sáng sớm vẫn còn đọng sương, lấp lánh, như những giọt nước mắt. Phó Nguyên Tranh lấy ra một tấm khăn từ trong lòng, nhẹ nhàng lau lau, lau qua lau lại, rồi lau tiếp lượt nữa. Đến khi mặt trời lên từ đằng đông, tia sáng vàng kim hắt vào mặt hắn thì hắn mới nở nụ cười nhẹ. Ngày hôm này hắn đích thân trồng bên cạnh mộ Lục Uyển Ngọc một cây đậu tương tư. Hắn nói, từ nay về sau tương tư nàng trong mộng.

Phó Nguyên Đạc phát hiện trí nhớ của Phó Nguyên Tranh càng ngày càng mai một, dường như hắn càng ngày càng ngây ngốc, quên mất hắn là ai, ở vào thời nào, thậm chí còn không nhận ra cả Phó Nguyên Đạc hắn và Gia Thuần.

Có một ngày, mưa rả rích. Phó Nguyên Đạc lên trấn mua vài đồ dùng trong nhà. Ở chỗ ngoặt cuối chợ, hắn bất chợt bị thứ gì vướng chân mà lảo đảo suýt ngã sấp xuống. Quay đầu nhìn, hóa ra là một người mặc đồ đen toàn thân đầm đìa máu. Vốn là hắn không muốn dính phiền phức, nhưng đi chưa được bao bước thì nghe người nọ rêи ɾỉ một tiếng. Lòng hắn mềm đi, hắn liền quay lại. Lật người nọ lại nhìn mặt, hắn kinh ngạc khi thấy người này hắn biết, chính là người họ Trình mà ngày đó cầm cuốn sổ cũ đưa cho hắn.

Phó Nguyên Tranh từng kể người này là một sát thủ độc lai độc vãng, chỉ nhận tiền làm việc. Trong một lần vô ý, Lục đệ đã cứu người này một lần, ấy thế mà người ta liền nhớ mãi sẽ trả ơn. Có thể thấy tuy hắn ta làm chuyện máu lạnh nhưng không phải là kẻ vô tình. Phó Nguyên Đạc quyết định cứu người.

Lê lết mãi mới cõng được người về nhà, không ngờ Phó Nguyên Tranh lại chẳng thấy đâu nữa. Hắn và Gia Thuần tìm một hồi ở gần đó mới tìm thấy Lục đệ cả người ướt sũng trong rừng trúc trên núi bên cạnh. Phó Nguyên Tranh lúc đó đang vỗ vỗ một thân trúc, ngắm qua ngắm lại, rồi lại lặng nghe âm thanh khi hạt mưa rơi vào nó. Khi nhìn thấy Phó Nguyên Đạc, hắn to gan xông đến, chỉ thân trúc kia, đòi chặt nó... Sau khi trở về, Phó Nguyên Tranh liền biến cây trúc thành cây tiêu, cả ngày ngồi trên tảng đá trước nhà thổi một khúc, "Nhớ người xưa"? ...

Lại một thời gian sau, Phó Nguyên Đạc cảm thấy giấy hắn mua về hết rất nhanh. Cuối cùng trong một đêm nọ, hắn dậy đi vệ sinh mới thấy Phó Nguyên Tranh lẳng lặng ngồi dưới ánh trăng, lật một tập giấy.

Hắn tò mò, len lén đến gần nhìn. Trên mỗi trang giấy đều là hình vẽ một cô gái, hoặc ngồi hoặc đứng, hoặc nhíu mày hoặc cười, cực kỳ có hồn - chính là Lục Uyển Ngọc. Phó Nguyên Tranh bỗng chợt quay đầu lại, nhìn Phó Nguyên Đạc, ngừng động tác lật giở rồi chỉ một tờ giấy, hỏi: "Nàng là ai?"

Phó Nguyên Đạc nhìn hắn, hắn đích thân vẽ mà lại không biết đó là ai. Phó Nguyên Đạc giơ tay ra định cầm lấy, nhưng hắn không chịu, vội vàng giấu ra sau lưng.

"Lục đệ, nàng tên là Lục Uyển Ngọc, là thê tử của đệ. Nàng thích nghe đệ thổi tiêu nhất à? "Nhớ người xưa"?" Phó Nguyên Đạc đỡ hắn đứng dậy, nhẹ nhàng nói cho hắn nghe.

Sáng ngày hôm sau, Phó Nguyên Đạc vừa ra khỏi cửa thì thấy Phó Nguyên Tranh lại đang ngồi trên tảng đá lớn trước nhà.

Hắn vừa thổi xong một khúc, chầm chậm đặt cây tiêu trong tay xuống, quay đầu lại cười cười với Phó Nguyên Đạc.

Phó Nguyên Đạc đã không rõ bao lâu rồi hắn không thấy Lục đệ cười, hắn đi đến gần cười nói: "Sớm thế."

"Đệ muốn đi tìm nàng." Phó Nguyên Tranh đáp lời, có vẻ mù mờ.

Phó Nguyên Đạc nghi hoặc: "Tìm ai?"

"Thê tử của đệ, Lục Uyển Ngọc."

"Nhưng nàng đã chết rồi, mộ nàng ở bên kia kìa."

Phó Nguyên Tranh nhìn theo hướng ngón tay Phó Nguyên Đạc chỉ, phía xa xa, một gò đất nhỏ trụi lủi có một cái cây xanh xanh. Hắn cứ nhìn cái cây mới không cao lắm đó, buồn bực mà ho vài cái. Khóe miệng thì nở nụ cười: "Đúng mà, đệ phải đi tìm nàng rồi đây..."

Đời đời kiếp kiếp, đến khi viên mãn mới thôi.