Dịch + biên: Tam ca nặng vía
Cặp vợ chồng trẻ này nam vẫn bình thường.
Nữ thì toàn thân ướt đẫm, nhưng chẳng mấy chốc đã khôi phục lại như thường.
Cũng như người không có cằm tôi đã nhìn thấy ở trạm xe, cứ có dự cảm sẽ xảy ra tai nạn vậy.
“Bố, bác sĩ nói ngày mai là có thể xuất viện rồi.”
“Hay lắm, ba hôm nữa có thể làm tiệc mừng thọ rồi.”
Chú Cung vui vẻ nói: “Thế thì hay quá, ông không biết tôi nằm ở đây khó chịu thế nào đâu, lão Bạch à, ngày mừng thọ tôi ông phải tới đấy nhé.”
Bố tôi cười đáp: “Chắc chắn sẽ tới mà.”
“Cháu cũng tới nhé, chú giới thiệu cho cháu làm quen, đây là con trai với con dâu của chú.”
Tôi có biết con trai của chú Cung, anh ta tên Cung Ô Nhân.
Lúc còn bé đã quen biết nhau, vợ của anh ta cũng không phải con gái nông thôn, da trắng nõn nà trông rất có khí chất.
“Tiểu Hiên!”
Cung Ô Nhân cũng nhận ra tôi.
Đều là người cùng một trấn, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy.
Tôi bắt tay chào hỏi Cung Ô Nhân, cũng không trò chuyện tán dóc gì với anh ta nhiều mà quay ra hỏi chú Cung.
“Chú Cung, sao chú lại bị thương thế?”
Chú Cung thở dài.
“Chuyện là thế này, nhà chú thầu được cái ao cá phía sau núi trên thị trấn, chú không có việc gì làm thì đi câu cá chơi, dù sao thì cũng thuê người làm, chú không cần tự làm như trước nữa.”
“Nhưng kể cũng lạ.”
“Ngày hôm ấy chú đi câu, má nó chứ, tự nhiên lại thấy con cá dài đến cả mét, chú cứ nghĩ nó cắn câu rồi, bèn kéo nó lên, ai ngờ con cá đó khỏe quá, lôi tuột chú xuống nước.”
“Nếu không phải con dâu chú biết bơi thì chắc chú đã chết đuối rồi.”
“Cũng may chỉ bị bong gân, phải vào viện nằm ít hôm.”
Nghe chú Cung nói xong, tôi cũng hiểu đại khái những chuyện đã xảy ra.
Tôi lập tức nói ngay: “Chú Cung, lúc tổ chức sinh nhật chú nên cẩn thận một chút, nhất là con dâu của chú ấy.”
“Thằng nhóc này, con đang nói bậy cái gì thế?”
Bố tôi tức giận đập cho tôi một cái, trừng mắt nói: “Ở bên ngoài không học hành đàng hoàng, chỉ nói lung tung vớ vẩn!”
Tôi nghĩ cũng phải.
Theo lão già điên vào Nam ra Bắc, nói gì làm gì cũng đều thẳng tuột ra như vậy, dần dần thành thói quen, vừa mới gặp đã nói con dâu nhà người ta gặp chuyện, đúng là không tốt cho lắm.
“Tóm lại vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn!”
“Mày còn nói nữa!”
Bố tôi thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên trên giường bệnh.
Sắc mặt chú Cung cũng đen thui, nói với tôi: “Thằng Hiên này, cháu cũng hơi quá đáng rồi đấy, ở bên ngoài làm sao bằng ở nhà được.”
Tôi bèn nín luôn không nói thêm gì nữa.
Tôi đi mua chút thức ăn, đến đêm thì ngồi nói chuyện với bố.
Ngày hôm sau, chúng tôi đi làm thủ tục xuất viện.
Bố tôi chẳng bị gì to tát, chỉ bị đau chân mà thôi.
Tôi hỏi ông gặp tai nạn như thế nào, bố chỉ nói ông đi đốn củi bị gãy chân, cái cây kia giống hệt như người sống, cứ nhắm thẳng vào bố tôi mà đập.
Đương nhiên, tôi vừa mới hỏi ông có đến chỗ ông Hàn xem thử không thì lại nhận được một tin.
Ông Hàn chết rồi.
Là mùa lũ nửa năm trước.
Nghe nói có một người phụ nữ chết đuối trên sông, ông Hàn xuống sông tìm vớt thi thể nhưng sau đó không thấy đi lên nữa.
Tôi cũng cảm thán mãi không thôi.
Trong mắt tôi, ông Hàn cũng là người tài giỏi, chỉ là không ngờ ông ấy đã bắt đầu làm cả việc của người tẩu âm, ông ấy vốn là thầy tướng số, làm tẩu âm như thế chẳng phải đã phá hư quy củ rồi ư.
Tóm lại cứ về nhà trước đã.
Chờ đến sinh nhật chú Cung.
Tôi theo bố đến dự, cầm theo năm trăm đồng tiền làm quà mừng.
Theo lý mà nói, hơn năm mươi tuổi cùng lắm chỉ là mừng thọ, không cần thiết phải tổ chức rình rang như thế.
Nhưng nhà chú Cung là gia đình lao động điển hình trên thị trấn, nhận thầu ao cá phía sau núi, kinh tế cũng rất khá giả.
Đúng lúc xem như mượn danh phú hào vậy.
Vì vậy lễ mừng thọ lần này cũng là mượn cớ khoe khoang gia thế một chút.
Trong sân nhà chú Cung bày hơn mười bàn tiệc, tôi và bố tôi ngồi ở bàn gần bờ tưởng.
Bàn tiệc nhanh chóng được dọn lên.
Chú Cung bắt đầu đi tới từng bàn mời rượu, Cung Ô Nhân cũng đang nói chuyện rất vui vẻ với mấy người trạc tuổi.
Lúc đầu bố tôi cũng bảo tôi đi nói chuyện với mấy người cùng lứa.
Nhưng tôi lại chẳng buồn đi.
Mãi cho đến khi ghế chủ tọa được đưa ra, chú Cung mới yên vị ở đó.
Cô con dâu bưng mì lên.
Ở chỗ chúng tôi có tục ăn mì trường thọ vào sinh nhật của mình, bát mì kia chính là mì trường thọ, bình thường khi tổ chức tiệc mừng đại thọ đều sẽ ăn hai bữa.
Một bữa là tiệc mừng thọ buổi trưa, một bữa tiệc rượu buổi tối.
Bữa giữa trưa này thường là sẽ ăn mì, cô con dâu bưng mì lên, cho người thọ tinh ăn trước, ngụ ý sẽ được trường thọ.
Sau đó khách khứa mới chia nhau ăn, ngụ ý chia phúc.
Cô con dâu bưng khay đựng bát mì đến trước mặt chú Cung.
“Bố, chúc bố Vạn Thọ Vô Cương!”
Chú Cung cười ha hả, đang định mở miệng nói gì thì đột nhiên cô con dâu hất nguyên cả bát mì sợi vào mặt chú Cung.
“Ôi giời ôi!!! Bỏng chết tôi rồi!”
Chú Cung kêu to, Cung Ô Nhân tức giận đứng lên quát: “Cô làm cái trò gì thế, hôm nay là ngày mừng thọ bố, cô muốn chết đấy phỏng?”
Nét mặt cô con dâu cũng vô cùng hoang mang.
Nhìn mì sợi vươn đầy trên người bố chồng, cô giật mình vội giải thích: “Không, không phải! Có người đẩy em.”
Cô con dâu luống cuống khóc nức nở.
Vừa rồi rõ ràng cô cảm giác được có người đẩy mình.
“Người nào đẩy cô? Cô nói thử xem người nào đẩy cô?”
Cung Ô Nhân lại càng điên tiết lên, lúc này khách khứa ở đây đều lặng ngắt như tờ.
“Là do em vô dụng! Em, em…”
Cô con dâu cũng thấy ấm ức tủi thân, quay người chạy vào bên trong.
Tôi vội đứng dậy hô lên: “Giữ cô ấy lại, cô ấy muốn nhảy giếng đó!”
Cung Ô Nhân nghe xong thì tê cả da đầu, vội vàng đuổi theo vợ, vươn một tay ôm lấy đối phương, ấy thế mà chỉ một khắc sau mọi người đều hoảng sợ khϊếp vía, không nói nên lời.
Cung Ô Nhân ít ra cũng đến 75kg, mà vợ anh ta chắc không nổi 50kg, thoạt nhìn có vẻ gầy gò yếu ớt, nhưng lại giằng ra khỏi Cung Ô Nhân để chạy vào trong.
Mội chuyện diễn ra rất nhanh.
“Người đâu! Mau tới đây!”
Tất cả già trẻ gái trai đều rối rít xông lên hỗ trợ.
Nhưng kì lạ thay, năm người thanh niên trai tráng lại không tài nào giữ nổi một cô gái yếu ớt.
Một vài người lớn tuổi tinh ý nhìn ra, nhất định không phải chuyện tốt lành gì, tám chín phần mười trúng tà rồi. Mới nhoáng một cái mà người đã chạy vào trong.
Bố tôi nhớ tới lời hôm qua tôi nói ở bệnh viện.
“Hiên, có phải con nhìn ra chuyện gì rồi không?”
Tôi gật đầu, nghiêm mặt đứng dậy.
Tôi bước hai bước, chen lên trước đám người, năm thanh niên trai tráng đã dùng hết sức bình sinh nhưng cũng không giữ được.
“Giữa ban ngày ban mặt, càn khôn sáng soi!”
“Đồ súc sinh hại người, mau cút đi cho ta!”
Nói xong, tôi giơ tay lên tát một cái vào mặt vợ Cung Ô Nhân.
Cái tát này giáng xuống khiến cô ấy liên tục kêu gào thảm thiết, mọi người còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, vợ của Cung Ô Nhân đã quay sang nhìn tôi, gào lớn thảm thiết: “Được lắm, mày phá hỏng việc của tao, tao sẽ không để cho mày yên đâu!”
Nói xong thì ngất đi.
Cung Ô Nhân vội vàng ôm vợ vào phòng.
Trong sân lặng ngắt như tờ, chú Cung cũng đã phủi hết mì vướng trên người, lại nhớ tớ lời tôi nói với ông lúc ở bệnh viện, nên vội hỏi tôi: “Cháu trai, mọi chuyện rốt cuộc là sao vậy?”
“Chú Cung, cá mà chú câu được không phải cá thường đâu.”
“Nó là cá ăn thịt người, quỷ nước nhập vào cá, muốn kéo chú xuống nước để hại chú, con dâu chú cứu chú lên thì lại bị quỷ nước nhìn trúng, muốn bắt cô ấy làm thế thân.”
Nói như thế cũng có thể giải thích rõ mọi chuyện.
Bằng không thì một người con gái yếu đuối, làm sao có thể khiến mấy thanh niên trai tráng loay hoay mãi cũng không chế ngự được chứ.
Lại liên tưởng đến chuyện trước đó, không phải quỷ nước bắt thế thân thì là gì? Đại thọ xảy ra chuyện, người nhà lại trách mắng một trận, người vợ vì ấm ức nên mới nghĩ quẩn mà nhảy xuống giếng, quỷ nước coi như đã thành công.
“Hả? Chuyện này…”
Tôi nói tiếp: “Chú Cung à, muốn giải quyết mọi chuyện thì cứ làm theo lời cháu.”