Sau Khi Thành Người Cản Thi, Tôi Trở Nên Vô Địch

Chương 12: Âm hồn không tan

Vương Thiết Trụ gào lên thảm thiết.

Chất lỏng phun trên mặt của hắn thế mà lại có thể bốc lửa.

Hắn không ngừng vuốt mặt mình, lùi về sau thật nhanh, lão già điên nói với tôi: “Bây giờ hãy đi giải quyết oán niệm cho hắn đi.”

Vương Thiết Trụ đã mất đi khả năng chống cự.

Tôi nói với hắn: “Vương Thiết Trụ, tôi đã biết hết mọi chuyện rồi, khi xưa anh bị bắt cóc về đây, bị người nhà họ Vương lợi dụng để giúp chúng phát tài, thậm chí còn dùng đinh Trấn Hồn gϊếŧ chết anh.”

“Oan có đầu, nợ có chủ, gã Đàm bán tiên kia đã chết rồi.”

“Còn vợ chồng nhà họ Vương và gia đình đó sẽ tự có pháp luật nghiêm trị, hôm nay bọn họ đã đồng ý với tôi, ngày mai sẽ đi tự thú.”

“Anh có thể yên nghỉ được rồi!”

Vừa nói xong, Vương Thiết Trụ không còn giãy giụa nữa, ngã thẳng xuống đất.

Tôi thò đầu nhìn sang, thi thể đã nhắm mắt lại, lão già điên tiến đến, vác thi thể Vương Thiết Trụ lên ném vào quan tài trong linh đường.

“Linh hồn đã rời đi rồi.”

Bấy giờ tôi mới thở phào một hơi, cuối cùng cũng đã xong rồi.

Phía chân trời đã hửng sáng, mặt trời cũng sắp mọc rồi.

Những người nhà họ Vương may mắn còn sống sót mở cửa lớn ra.

Đám người Vương Hoài Nghĩa đi tới linh đường, nhăn nhó thở dài: “Buổi tối hôm nay lại chết mất bảy người.”

Lão già điên lạnh lùng nhìn Vương Hoài Nghĩa nói: “Vương Thiết Trụ đã bị thu phục, giờ mau tìm một chỗ phong thủy tốt, đánh ba mươi ba hồi chiêng Trường Sinh, người nhà họ Vương mấy người phải ba quỳ chín lạy mà tiễn cậu ta lên đường.”

“Đã hiểu chưa?”

“Hiểu rồi!”

Vương Hoài Nghĩa trả lời, tôi vẫn không quên nói thêm: “Vương Hoài Nghĩa, nhớ kỹ lời hứa của ông đấy.”

Đến sáng, nhà họ Vương khiêng ra mười bảy cỗ quan tài.

Đội ngũ mai táng kéo dài dằng dặc đi trên thị trấn.

Chiêng Trường Sinh ba mươi ba hồi, kiếp sau trường thọ suốt ba đời, trăng xưa nay chẳng thấy rồi, trăng nay lại đã rọi người xa xưa.

Tôi và lão điên lặng lẽ theo sau.

Nhìn mười bảy người nhà họ Vương được hạ táng xong xuôi, coi như kết thúc mọi chuyện.

Tôi và lão điên cũng quay về nhà.

Tôi đã mua rất nhiều đồ ăn ngon trên thị trấn, ở nhà vẫn còn rượu Nữ Nhi Hồng.

Trở về nhà, tôi đích thân xuống bếp, chiên quả trứng gà, lại bung thêm mấy quả cà, ở nơi thôn dã chẳng có gì, như vậy cũng đủ ngon lắm rồi.

Tôi là thợ mộc, nhà cũng không nuôi gà.

Chỉ có thể ăn đồ ăn sẵn bán trên thị trấn.

Lão già điên chỉ mải ăn, chẳng nói câu gì, tôi cũng không dám hỏi nhiều, uông rượu, ăn cơm, đây là lần đầu tiên rôi thoải mái uống rượu, tửu lượng cũng không tốt cho lắm.

Mới được hai chén tôi đã say đứ đừ.

Lại thêm một đêm không ngủ, xế chiều tôi cũng không chịu nổi nữa, lăn ra ngủ mất.

Lúc tôi tỉnh lại thì đã khuya rồi.

Lão già điên không biết đã rời đi từ lúc nào, tôi vươn vai một cái, đang định xuống giương, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

“Mày dám lừa tao!”

Một tiếng quát to vang lên, tôi ngẩng đầu nhìn lên.

Vương Thiết Trụ gương mặt trắng bệch, mắt hằn đầy tơ máu, đôi tay đã biến thành màu đen sì đang bóp chặt lấy cổ tôi.

Tôi cố gắng hít thở, nhưng lại không hít được hơi nào.

Tôi liều mạng đánh vào người Vương Thiết Trụ, nhưng không thể nào chạm vào người hắn được, ý thức của tôi dần dần trở nên mơ hồ.

Tôi lại cố gắng thều thào thốt ra vài câu.

“Tôi không lừa anh, tôi có thể giúp anh!”

Nhưng Vương Thiết Trụ không thèm quan tâm, cũng không nghe giải thích.

“Tao không tin mày, tao muốn mày phải chết!”

Lực tay của Vương Thiết Trụ cực kỳ mạnh, ý thức của tôi dần dần mất đi, trước mắt trở thành một mảnh đen kịt.

Tôi sẽ chết sao?

Tôi không cam lòng, rõ ràng là Vương Hoài Nghĩa làm sai, tại sao tôi lại phải chịu hậu quả chứ?

“Hiên!”

Một tiếng quát lớn vang lên, ý thức của tôi bị kéo trở lại, tôi mở to hai mắt, ho sặc sụa, thậm chí còn suýt nôn ra.

Tôi thở hổn hển một hồi.

Nhìn ra ngoài, trời đã sáng từ bao giờ.

Lão già điên đang nghiêm túc nhìn tôi.

Chờ tôi hoàn hồn, ông mới lấy tấm gương đưa tới trước mặt tôi.

Trong gương, trên cổ của tôi rõ ràng có vết tay hằn lên.

“Hiên à, xem ra mọi chuyện vẫn chưa kết thúc rồi.”

Biểu hiện của lão điên không giống đùa chút nào.

Tôi đấm mạnh vào thành giường, mẹ nó chứ, quá đáng lắm rồi.

Cái thằng Vương Thiết Trụ kia đúng là âm hồn không tan, tôi xuống giường xỏ giày chạy đi, lão điên gọi với theo: “Hiên, cậu định làm gì thế?”

“Cháu đến nhà họ Vương.”

Tôi ra ngoài, leo lên xe đạp, lão điên cũng nhảy tót lên xe.

“Tôi đi với cậu.”

Bây giờ lửa giận trong lòng tôi đang bốc lên bừng bừng, chỉ 20 phút đã chạy tới trước cổng nhà họ Vương, cửa lớn nhà họ đang đóng chặt.

Tôi không vào được.

Tôi bèn chạy sang hàng bánh nướng đối diện nhà họ Vương hỏi thử.

“Ông chủ, nhà họ Vương đóng cửa đi đâu hết rồi thế?”

“Cậu hỏi đám người Vương Hoài Nghĩa ấy hả, hình như thu dọn đồ đạc chuyển đi hay sao ấy.”

Vương Hoài Nghĩa muốn bỏ trốn, không hề ra tự thú, chẳng trách Vương Thiết Trụ lại tới tìm tôi, này là tôi lừa hắn thật rồi còn gì.

Tôi tiến lên đạp vào cửa một cái.

Kết quả là cửa khóa trái bên trong, cửa không mở được cũng thôi đi, chân lại còn bong gân đau muốn chết.

Két.

Cửa lớn từ từ mở ra, Vương Hoài Nghĩa lại bày thái độ kẻ cả với tôi.

“Lại là cậu thợ mộc đấy à? Có chuyện gì không?”

Tôi chỉ vào mặt Vương Hoài Nghĩa, tức giận gào lên: “Ông đã đồng ý với tôi là sẽ ra tự thú, sao giờ lại muốn dọn nhà bỏ trốn hả?”

Vương Hoài Nghĩa cười lớn.

“Tôi đã an táng cho nó rồi, còn muốn như thế nào nữa?”

“Tự thú? Tôi làm gì phạm pháp?”

Tôi nghiến răng, tức run cả người, Vương Hoài Nghĩa đúng là thứ lưu manh bịp bợm.

“Ha ha ha, cậu thợ mộc.”

Vương Hoài Nghĩa cười giễu cợt, nói với tôi: “Bây giờ cậu có thể đi báo chính quyền, tố giác tôi thử xem, để xem chính quyền sẽ xư lý tôi như thế nào?”

“Cậu không có chứng cứ chứng minh tôi phạm pháp.”

“Đúng rồi, cậu mà cứ đứng đây lằng nhằng với tôi… tôi chỉ có thể kiện cậu tội phỉ báng, để lúc ấy xem hai người chúng ta, ai sẽ đi ăn cơm tù.”

Vương Hoài Nghĩa chính là một tên tiểu nhân điển hình.

Tôi còn định mắng lão ta thêm vài câu, lại bị lão điên cản lại.

“Hiên à, đừng nói nữa, chúng ta đi thôi.”

Vương Hoài Nghĩa mỉa mai nói: “Nhìn đi, cậu còn không tỉnh táo bằng một lão già điên, cút ngay đi.”

Tôi bị lão già điên kéo đi.

Vương Hoài Nghĩa hằm hằm đóng sầm cửa lớn lại.

“Hiên à, tôi hỏi cậu, cậu tức giận vì bản thân suýt chết, hay bởi vì thằng ác ôn kia không bị trừng phạt?”

Tôi cúi đầu nói: “Cả hai ạ!”

“Vương Hoài Nghĩa là kẻ lừa đảo, gϊếŧ người phóng hỏa, thứ không bằng cả súc sinh như lão ta, sao lại có thể nhơn nhơn sống tôt như vậy chứ!”

“Vương Thiết Trụ tuy là kẻ nhát gan, nhưng lại trung thực an phận, làm người hiền lành, vì sao người tốt lại gặp báo ứng, những kẻ xấu xa lại có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”

Lão già điên cười ha hả.

“Cho nên mới nói, người bình thường cũng chỉ thấy cái vẻ ngoài của vấn đề mà thôi, Hiên à, đi mua ít giấy tiền với đồ cúng, chúng ta đến chỗ Vương Thiết Trụ đi.”

Mấy ngày nay chạy qua chạy lại lo đủ chuyện, trên người tôi cũng chẳng còn bao nhiêu tiền.

Bày biện giấy tiền đồ cúng trước mộ Vương Thiết Trụ xong xuôi, lão già điên lấy ra một tờ giấy Tuyên Thành ra.

Còn tôi thì đốt vàng mã cho Vương Thiết Trụ.

Lão điên cầm một cây bút, vừa lẩm bẩm vừa viết vào tờ giấy.

“Có thù báo thù, có oán báo oán, chớ liên lụy người vô tội, nếu còn dám gϊếŧ người bừa bãi nữa, ta nhất định bắt ngươi hồn phi phách tán!”

Nói rồi ông đốt tờ giấy Tuyên Thành kia đi.

Ngọn lửa kia bốc lên phừng phực, tốc độ cực nhanh, gần như chỉ trong chớp mắt đã cháy rụi, đột nhiên có một cơn gió mạnh thổi tới.

Gió mạnh đến nỗi chúng tôi không tài nào mở mắt ra được.

Ấy vậy mà đồ cúng của Vương Thiết Trụ lại không bị ảnh hưởng mảy may.

Lão già điên bấy giờ mới lộ vẻ hài lòng nói: “Hiên à, Vương Thiêt Trụ đã đồng ý tha thứ cho cậu rồi đó.”