Sau Khi Thành Người Cản Thi, Tôi Trở Nên Vô Địch

Chương 10: Đưa xác

Dịch + biên: Tam ca ba bóng trắng

Vừa nghe phải đi đến nhà họ Vương lần nữa, tôi thật chẳng muốn làm chút nào.

Đêm qua thiếu chút đã bị đánh chết ở nhà họ Vương, còn suýt bị kéo đi làm trận Bắc Đẩu Thất Tinh.

Nhưng dù sao cũng phải giải quyết cho xong.

Dù tôi không muốn thì vẫn phải đi, vả lại để Vương Thiết Trụ trong nhà tôi như thế này mãi cũng không ổn.

Tôi hì hục đạp xe.

Chưa tới giữa trưa tôi đã lên tới thị trấn.

Tới cổng nhà họ Vương, tuy hôm nay vẫn treo lụa trắng cùng vòng hoa nhưng cửa lớn lại đóng chặt.

Tôi do dự một lúc, cuối cùng vẫn quyết định gõ cửa.

Cửa lớn mở ra, người nhà họ Vương vừa trông thấy mặt tôi đã lập tức trợn mắt lườm nguýt.

“Thằng ranh con, vẫn còn dám tới đây cơ à!”

Tôi biết bí mật của người nhà họ Vương, nên tự tin hơn hẳn, lập tức nói: “Kêu gia chủ của bọn mày ra đây, cứ nói là bố mày tới rồi.”

Người nọ đóng cửa lại.

Khoảng mười phút sau, cửa lớn nhà họ Vương mở rộng, có đến hơn mười tên mặc đồ tang chạy ra.

Tên dẫn đầu cầm theo một cây gậy dài cỡ một thước.

Nháy mắt đã bao vây lấy tôi, gia chủ nhà họ Vương đứng trên bậc thang nhìn xuống tôi, vẻ mặt âm hiểm.

“Thằng nhãi thợ mộc kia, hôm qua để cho mày chạy mất, tao chưa tìm mày tính sổ thì thôi, không ngờ mày còn dám tự dẫn xác tới?”

Tôi cũng không khách khí, đốp thẳng lại: “Vương Hoài Nghĩa, hôm nay tôi tới là để báo tang cho ông đấy!”

“Ông thầy rởm Đàm bán tiên của ông đã chết rồi.”

Mặt Vương Hoài nghĩa chợt biến sắc.

Đàm bán tiên chết rồi, bao nhiêu công sức bấy lâu nay lão bỏ ra, hết làm thi thể trấn trạch với Thất Tinh bảo gia tiên, chẳng phải sẽ thành công cốc ư?

Vương Hoài Nghĩa xụ mặt, vung tay hét lên ra lệnh cho đám thủ hạ.

“Đánh chết thằng nhãi thợ mộc này cho tao, sau đó ném cho chó ăn!”

“Khoan đã!”

Tôi thấy đám người xung quanh chuẩn bị ra tay thì lập tức la lên.

“Vương Hoài Nghĩa, giữa ban ngày ban mặt mà ông lại dám ra tay với tôi, ông không sợ chính quyền sao?”

Chính quyền chuyên phụ trách quản lý an ninh trật tự.

Có quyền bắt người, sau đó tiến hành thẩm tra định tội.

Vương Hoài Nghĩa vừa nghe đến chính quyền lại cười như được mùa, lắc đầu tỏ vẻ thương hại nói với tôi: “Thằng thợ mộc này.”

“Cái mạng này của mày đáng để người ta tới à?”

“Đừng có tự đề cao mình quá như thế chứ!”

Sau đó Vương Hoài Nghĩa phất tay, muốn ra hiệu cho thuộc hạ đánh chết tôi.

Tôi thấy không thể mang chính quyền ra hù dọa người nhà họ Vương được, thì vội nói thêm: “Chờ đã, thi thể của Vương Thiết Trụ đang ở chỗ của tôi!”

“Nếu ông dám đυ.ng đến tôi, qua vài ngày nữa Vương Thiết Trụ thi biến thì nhà họ Vương các ông đều phải chết!”

Nghe tôi nói vậy, Vương Hoài Nghĩa mới nghiêm túc nhìn tôi.

“Đợi đã!”

Vương Hoài Nghĩa lên tiếng, mấy tên thủ hạ cũng không tiếp tục lao lên nữa.

“Thằng thợ mộc kia, mày đang uy hϊếp tao sao?”

Vương Hoài Nghĩa có vẻ không dám coi thường lời tôi vừa nói, nhưng lão vẫn không xem cái thằng tôi ra gì.

Thật lòng tôi cũng rất căng thẳng, tôi chưa bao giờ tiếp xúc gần với Vương Hoài Nghĩa như vậy.

Những người thường ngày thật thà, an phận, bỗng nhiên gặp kẻ có quyền có thế, tự nhiên đều sẽ cảm thấy e dè.

Nhưng tôi vẫn cả gan nói: “Vương Hoài Nghĩa, nếu ông muốn gia đình được bình an, thì mau thỉnh thi thể Vương Thiết Trụ về an táng đàng hoàng đi.”

“Bằng không cả họ nhà ông không sống yên nổi đâu!”

Vương Hoài Nghĩa khoanh tay ôm ngực, thản nhiên nói: “Chỉ là một thằng thợ mộc, làm như mình hiểu biết lắm không bằng.”

“Trước buổi tối hôm nay, mày liệu mà trả thi thể Vương Thiết Trụ lại đây!”

“Bằng không, tao sẽ báo chính quyền đến bắt mày vì tội trộm cắp thi thể, xúc phạm người chết! Mày thử nghĩ xem, liệu chính quyền sẽ tin mày, hay là tin tao đây?”

“Ông!!”

Tôi không ngờ Vương Hoài Nghĩa lại có thể đe dọa ngược lại tôi như vậy.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì hiện giờ đúng là thi thể Vương Thiết Trụ đang ở trong nhà mình, nếu chính quyền mà đến điều tra thì tôi có trăm cái miệng cũng không chối được.

Chẳng lẽ lại bảo do Vương Thiết Trụ thi biến tìm tôi đòi mạng nên tôi mới phải phong ấn nó lại?

Lý do hoang đường như vậy ai mà tin cho được.

Hơn nữa nhà họ Vương có quyền thế, phía bên kia kiểu gì cũng sẽ nghiêng về phía họ.

“Trước tối nay mà tao không nhìn thấy Vương Thiết Trụ thì mày liệu hồn.”

Nói rồi Vương Hoài Nghĩa xoay người quay trở vào nhà.

Đám lính lác của lão cũng lục tục kéo nhau vào, cánh cửa lớn đóng sầm lại.

“Tiên sư cả họ nhà mày!”

Tôi cũng chỉ có thể chửi đổng lên một câu cho bõ tức, người ta có tiền có thế thì muốn gì cũng được.

Tôi thì khác, làm gì cũng phải cẩn thận từng li từng tí, tôi bèn lóc cóc đạp xe về nhà.

Kể hết cho lão già điên nghe về thái độ của Vương Thủ Nghĩa.

Ông ta không hề ngợi, giơ tay đập cái rầm vào nắp quan tài nói: “Nếu lão ta muốn cậu đưa thì cậu cứ đưa về cho hắn.”

“Cháu đưa về á?”

Tôi ngu người.

“Ừ, cứ tống cổ tên ôn thần này về cho lão đi, chứ cậu giữ lại củ khoai nóng bỏng tay này làm gì?”

Tôi thấy cũng phải.

Tôi đang định đi đánh xe thì bị lão điên gọi lại.

“Hiên à, đây là Vương Thiết Trụ đã khởi thi đấy, con lừa kia mà thấy thì không dám cục cựa đâu.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

Lão già điên bèn móc một cái chuông đồng từ trong ngực ra, tiện tay ném cho tôi.

“Cầm lấy!”

Tôi đón lấy cái chuông đồng, lão già điên lại kín đáo đưa cho tôi mấy lá bùa.

“Giờ Tý đêm nay, cậu cầm chuông đồng này, đi mười bước lại lắc một lần, nếu bùa trên trán Vương Thiết trụ bị mất hay bị hủy thì cậu lại dán thêm một tấm lên.”

“Đến cổng nhà họ Vương thì niệm, người chết về nhà, vong lạc hồi hồn, người dương an ổn, người âm đầu thai.”

“Sau khi Vương Thiết Trụ trở vào quan tài như cũ thì hãy gõ cửa.”

Nói xong lão già điên móc từ dưới giường ra một bộ quần áo màu xám, bảo tôi mặc vào, rồi lại đưa thêm cho tôi một cái mũ rộng vành.

“Được rồi, giờ tôi mệt lắm rồi, phải đi ngủ đây, cậu đừng có quấy rầy tôi đấy!”

Lão điên nói rồi đi vào buồng trong.

Còn lại tôi chật vật kéo cái quan tài đặt lên xe lừa.

Quả nhiên con lừa toàn thân run rẩy, không ngừng kêu ầm lên.

Tôi đành tháo con lừa ra khỏi chiếc xe, xe này tôi có thể tự kéo cũng được, nếu chỉ có cái quan tài, chắc là cũng không nặng lắm.

Đúng đến giờ Tý.

Tôi tháo nút dây đỏ buộc trên quan tài, đẩy nắp quan ra.

Cặp mắt chết chóc vô hồn của Vương Thiết Trụ vẫn mở to trừng trừng.

Nắp quan tài vừa mở ra một cái, thằng trời đánh này đã đứng bật dậy, sau đó nhảy ra ngoài.

Bổ nhào về phía tôi.

Leng keng…

Tiếng chuông vừa vang lên, Vương Thiết Trụ lập tức trở nên ngoan ngoãn.

“Cũng hiệu nghiệm phết nhỉ!”

Lão già điên chắc chắn chính là người cản thi rồi!

Tôi ở phía trước kéo xe, vừa đi vừa nhẩm đếm số, mười bước lại lắc chuông một lần.

Tên Vương Thiết Trụ này, thế mà lại đi theo tôi thật, tôi đi một bước hắn cũng đi một bước, tuy tôi cũng không hiểu rõ nguyên lý là gì, nhưng ít nhất như vậy cũng có thể dễ dàng đưa hắn đến nhà họ Vương.

Đi được độ nửa đường.

Tôi chợt cảm thấy sống lưng lành lạnh, bèn quay phắt lại.

Lá bùa trên trán Vương Thiết Trụ đã bay đi đâu mất, xương cốt toàn thân hắn kêu răng rắc, ánh mắt lóe hung quang.

Tôi cuống quýt móc một lá bùa khác ra.

Có thể do tôi quá hoảng loạn nên làm bùa rơi lả tả khắp nơi.

Tôi đang ngồi xổm xuống định nhặt thì móng vuốt sắc bén của Vương Thiết Trụ đã sắp kề ngay cổ họng.

Lúc này, toàn thân tôi căng thẳng tột độ.

Bản năng sinh tồn trỗi dậy, tôi né được một đòn này, đồng thời nhặt một lá bùa dưới đất lên.

Vương Thiết Trụ đuổi theo tôi, chạy vòng vòng quanh xe lừa.

Sức của tôi làm sao mà so với Vương Thiết Trụ được, hai chân tôi nhũn ra, ngã nhào xuống đất.

Vương Thiết Trụ sắp áp sát tới chỗ tôi.

Nắp quan tài trên xe lừa ầm một cái bay lên không trung, sau đó rơi xuống trúng người Vương Thiết Trụ.