Đăng Xuất Trái Đất Vào Máy Chủ Tu Tiên

Chương 11: Châm ngòi

Trong mấy ngày liền, trận đấu giữa Từ Chính Thiên và Điền Thăng đã lan truyền khắp Từ gia. Bọn họ khen Từ Chính Thiên có tu vi cao cường áp đảo hoàn toàn Điền Thăng, mắng Điền Thăng ngang ngược vô lý, diễu võ dương oai ở Từ gia.

Tuy Từ Tử Thanh đang ở vườn bách thảo nhưng vẫn nghe được những người đến lấy thuốc bàn tán không ít.

Gần đây Hạ lão đầu đã dần dần giao một số công việc chăm sóc linh thảo đơn giản cho cậu, chỉ toàn mấy việc lặt vặt như tưới nước, xới đất hoặc trừ sâu cho một số loại linh thảo cố định, song nhiêu đây cũng đủ làm Từ Tử Thanh vui vẻ.

Một buổi chiều nọ, Hạ lão đầu đi ngủ để Từ Tử Thanh coi vườn. Từ Tử Thanh đã không còn cần học thuộc sách thuốc, vui vẻ đi lòng vòng kiểm tra trong vườn.

Không lâu sau, có người từ ngoài vườn cầm linh bài đi vào, từ xa vọng lại nhiều tiếng động khe khẽ.

“Tử La tỷ tỷ, nghe nói tỷ đã đột phá luyện khí tầng ba rồi, như vậy chẳng phải có thể sớm vào núi Phi Thứu sao? Giỏi quá chừng!” Một giọng nói thiếu nữ trong trẻo vang lên.

Từ Tử Thanh hơi nghiêng đầu, cậu cảm thấy khá quen tai nhưng cũng không quá để ý. Cậu rút ra một chiếc khăn lau bùn trên tay để tránh thất lễ với người khác.

Một giọng nữ khác cũng vang lên: “Trưởng lão quản sự nói rồi, mấy ngày nữa ta sẽ được vào từ đường. Đến lúc đó ta sẽ gửi máu vào ngọc phù, sau này ta ra ngoài sẽ được gia tộc giúp đỡ bất kỳ lúc nào.” Trong giọng nói mang theo chút ngạo mạn: “Sau khi ta được vào núi Phi Thứu, tài nguyên đan dược sẽ nhiều gấp mấy lần Tam Viện. Muội đối xử với ta rất chu đáo, tất nhiên ta sẽ không quên phần của muội.”

Thiếu nữ đứng đằng trước vui vẻ nói: “Vậy tiểu muội cám ơn Tử La tỷ tỷ!”

Nữ tử tên Tử La kia cười rất chi là đắc ý.

Thiếu nữ đi theo hạ thấp giọng, bí mật hỏi: “Tử La tỷ tỷ, nghe nói gia chủ họ Điền kia đối đầu với gia chủ nhà chúng ta chỉ vì một mối hôn sự.”

Từ Tử La cao giọng nói: “Hôn sự?”.

||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||

Thiếu nữ nói nhỏ: “Vâng, nghe đồn Điền gia chủ cho con trai trưởng là Điền Lượng công tử tới cầu hôn, muốn cưới Từ Tử Đường tỷ tỷ trên núi Phi Thứu của chúng ta, kết quả là bị gia chủ từ chối mới nổi giận.”

Nghe đến đây, Từ Tử La dường như rất không vui: “Ngay cả Điền công tử cũng coi thường, Từ Tử Đường còn muốn thế nào nữa? Đúng là giả tạo! Trước đó Điền công tử đi chơi với nàng ta, còn tặng nàng ta một cái pháp khí, vậy mà còn chưa thấy đủ!”

Thiếu nữ dường như hơi sợ cơn giận của Từ Tử La, ngập ngừng một lúc mới cười nói: “Tử La tỷ tỷ nói phải. Theo ý của tiểu muội, Điền công tử dư sức xứng đôi với Từ Tử Đường, nhưng xứng đôi với Điền công tử nhất vẫn là Tử La tỷ tỷ!”

Từ Tử La vui vẻ, giọng cũng dịu dàng hơn: “Coi như muội biết nói chuyện.” Sau đó thở dài: “Nhưng gia chủ vì một Từ Tử Đường mà trở mặt với Điền gia, ta và Điền công tử có duyên mà không có phận…”

Thiếu nữ nghe Từ Tử La nói xong thì thở dài thêm vài cái rồi mới giả vờ tức giận nói: “Từ Tử Đường chỉ là ỷ mình có một người ca ca tốt mà thôi, tư chất của Tử La tỷ tỷ tốt hơn nàng ta nhiều! Tiểu muội thấy Tử La tỷ tỷ chắc chắn sẽ sớm lên trúc cơ, đến lúc đó ngay cả gia chủ cũng không thể coi thường tỷ tỷ, khi đó duyên phận với Điền công tử…”

Từ Tử La khẽ trách: “Tử Thục muội muội, muội đúng là dẻo miệng.”

Hai người thầm thì một hồi, bởi vì đang ở trong vườn bách thảo nên toàn bộ lời nói đều lọt vào tai Từ Tử Thanh. Từ Tử Thanh lắc đầu, cúi mặt bước lên bờ ruộng, giả vờ như không nghe thấy gì.

Từ Tử Thục và Từ Tử La đang nói chuyện hăng say, đột nhiên thấy Từ Tử Thanh đi đến liền im bặt. Từ Tử La thấy Từ Tử Thanh lạ mặt nên hỏi: “Ngươi là tạp dịch mới tới à?”

Từ Tử Thanh hiền lành trả lời: “Vâng, hai vị cần loại linh thảo nào?”

Từ Tử Thục nhanh chóng nhận ra Từ Tử Thanh, vốn dĩ nàng ta cũng không ưa gì cậu, bởi vì sự tồn tại của cậu khiến cả nhà họ trở nên danh không chính, ngôn không thuận. Đặc biệt là sau khi Từ Tử Thanh trở về được chia riêng một cái viện nhỏ càng khiến Từ Tử Thục vốn được nuông chiều từ bé không vui. Tuy nhiên, dù nói như thế nào thì Từ Tử Thanh cũng là con trai trưởng của đại phòng, còn Từ Tử Thục là người của nhị phòng, tuổi tác cũng nhỏ hơn, vai vế được phân chia rõ ràng nên chỉ có thể lén châm biếm vài câu. Cho tới lúc đến tông gia, tư chất của Từ Tử Thục là trung hạ mà Từ Tử Thanh chỉ là hạ hạ. Chỉ xét về điểm xuất phát thì Từ Tử Thục cao hơn Từ Tử Thanh rất nhiều, nhờ chuyện này mà nàng ta mới cảm thấy vui vẻ trở lại.

Mà bây giờ, Từ Tử Thục đã sớm bám lấy quý nhân có thể lên núi Phi Thứu, còn Từ Tử Thanh chỉ có thể ở vườn bách thảo làm một tên tạp dịch đáng thương càng khiến Từ Tử Thục hả hê hơn.

Ấn tượng của Từ Tử La đối với Từ Tử Thanh cũng không tệ. Bất kể là người tu tiên hay người phàm, những người có khuôn mặt đẹp luôn chiếm được thiện cảm của người khác giới. Từ Tử Thanh mới mười mấy tuổi, còn chưa nảy nở nhưng gương mặt dịu dàng, bình tĩnh điềm đạm, cho dù Tử Tử La thích Điền Lượng cũng phải khen ngợi gương mặt này của Từ Tử Thanh.

Từ Tử Thục cũng rất hiểu Từ Tử La, nàng ta không thể để Từ Tử Thanh bám lấy Từ Tử La. Nếu Từ Tử La dẫn Từ Tử Thanh đi thì chẳng phải sẽ trở thành cái gai đâm trong cổ họng Từ Tử Thục? Vì vậy Từ Tử Thục bước lên trước một bước, lạnh lùng nói: “Tử La tỷ tỷ là ai mà ngươi dám coi thường như vậy?”

Từ Tử La vốn dĩ có chút thiện cảm với Từ Tử Thanh, nghe Từ Tử Thục nói vậy thì tính khí kiêu ngạo ngang ngược cũng trỗi dậy. Cũng phải thôi, Từ Tử La đến đây để lấy linh thảo, một tên tạp dịch trẻ tuổi lại không hề tỏ ra khiêm tốn, chẳng phải là không coi nàng ta ra gì hay sao?

Từ Tử Thanh cũng không phải người ngu ngốc, cậu có thể cảm nhận được sự thù địch của Từ Tử Thục đối với mình, đột nhiên nhớ lại lúc ở trong viện nhỏ của phân gia Từ thị, bên ngoài cũng có một giọng nữ như thế châm biếm cậu, bây giờ nghĩ lại, người đó chính là Từ Tử Thục. Lúc đầu cậu tưởng chỉ là một cô nương trẻ tuổi, cậu là người của hai thế giới, không nên so đo làm gì. Nhưng bây giờ cả hai đều ở tông gia mà nàng ta vẫn không quên tìm cách gây sự. Đặc biệt là trước đó cậu nghe được cuộc đối thoại của hai người họ, biết tính tình của Từ Tử La không tốt, Từ Tử Thục ở trước mặt Từ Tử La kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy, không thể dùng một câu ‘Tiểu cô nương không hiểu chuyện’ để cho qua như vậy được.

Quả nhiên Từ Tử La tức giận nói: “Tên tạp dịch nhà ngươi dám coi thường ta sao?”

Từ Tử Thanh âm thầm thở dài, mấy ngày nay cậu tiếp xúc với nhiều người, cũng gặp không ít kẻ ngang ngược, dưới tình huống này phản bác cũng vô dụng, im lặng là tốt nhất. Từ Tử Thanh lui về phía sau một bước: “Tử Thanh không dám.”

Nhưng điều Từ Tử Thanh không ngờ tới là Từ Tử La lại khó đối phó như vậy. Những người Từ Tử Thanh gặp trước đây, nhiều nhất chỉ là nói những lời khó nghe để trút giận chứ không ai lại ra tay đánh cậu. Nhưng Từ Tử La lại xem sự nhún nhường của Từ Tử Thanh là cam chịu, bất ngờ tung một chưởng!

“Thằng nhóc vô lễ nhà ngươi, ta phải cho ngươi biết tay!” Từ Tử La quát lớn, ra tay mang theo ba phần sức mạnh. Nàng không muốn đánh chết người cũng vì hơi kiêng kỵ Hạ lão đầu, song nhất định phải cho Từ Tử Thanh ăn đau khổ một phen.

Từ Tử Thanh nghiêng người tránh né, nhưng một tên gà mờ ngay cả linh nguyên cũng chưa có như Từ Tử Thanh sao có thể tránh một đòn như sấm sét của Từ Tử La? Vì thế nên ngay sau đó, vai của Từ Tử Thanh bị đánh trúng.

Một luồng nhiệt chạy thẳng vào da thịt, mang theo cơn đau đớn thấu xương. Từ Tử Thanh đau đến sắc mặt trắng bệch, mồ hôi trên trán tuôn ra như mưa. Tuy nhiên, cậu tự nhận mình là một nam tử hán, cho dù đau đớn tột cùng cũng không có ý định cúi người, chỉ đành cố gắng chịu đựng.

Từ Tử Thục nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Từ Tử Thanh, ánh mắt sáng ngời. Sau đó, nàng ta khoác tay Từ Tử La, vừa cười vừa nói: “Tử La tỷ tỷ giỏi quá! Chiêu này dùng linh lực khéo léo vô cùng!”

Từ Tử La nhất thời bốc đồng, sau khi đánh Từ Tử Thanh cũng cảm thấy hơi hối hận, đặc biệt là khi nghĩ tới Hạ lão đầu tính tình quái gở thì không khỏi nhíu mày. Tuy nhiên, sau khi nghe lời khen của Từ Tử Thục, Từ Tử La lại cảm thấy không có gì lớn. Dù sao thì Từ Tử La cũng sắp lên núi Phi Thứu, cho dù Hạ lão đầu không cho nàng ta linh thảo thượng hạng thì sao? Núi Phi Thứu có rất nhiều tài nguyên, nàng ta không thèm mấy cái này!

Nghĩ đến đây, chút hối hận còn sót lại trong lòng nàng ta cũng biến mất hoàn toàn. Từ Tử La hừ lạnh: “Sau này nếu ta đến đây còn thấy ngươi lén lút như vậy, ta sẽ không nương tay nữa đâu!”

Tính tình của Từ Tử La cũng rất kỳ lạ, trước đó thấy Từ Tử Thanh vừa mắt thì cảm thấy cậu làm việc rất tốt, bây giờ không vừa mắt thì thấy lén la lén lút.

Từ Tử Thanh cắn răng nhịn đau, không trả lời. Cậu hiền nhưng cũng không phải người dễ bắt nạt. Từ Tử La đã nói đến mức này, chẳng lẽ còn muốn cậu phụ hoạ à?

Thấy cậu không biết điều như vậy, cơn giận của Từ Tử La vừa tắt lập tức bùng lên, giơ tay định đánh thêm một cái nữa. Đúng vào lúc này, một nam tử vội vàng đi vào vườn bách thảo, nhanh chóng giữ chặt cánh tay Từ Tử La.

“Tử La cô nương, xin đừng nóng giận.” Tuy người này không quá đẹp nhưng khí chất ôn hoà, lại có thể khiến người khác dễ nảy sinh thiện cảm. Hắn ngăn cản Từ Tử La ra tay, tiếp tục khuyên nhủ: “Dù sao đây cũng là vườn bách thảo, gia chủ rất xem trọng nơi này.”

Từ Tử La khựng lại, sau đó mới từ từ thả tay xuống, miệng lẩm bẩm: “Ta không cần ngươi quan tâm.”

Ánh mắt người nọ tối sầm, thu tay về rồi đỡ lấy Từ Tử Thanh, đánh một luồng linh lực vào cơ thể Từ Tử Thanh, lần này đánh linh lực là để hoá giải những vết thương kia.

Từ Tử Thanh chỉ cảm thấy một luồng khí ấm áp xoa dịu kinh mạch khiến cơn đau đớn lập tức biến mất.

“Cám ơn ngươi.” Từ Tử Thanh hít sâu một hơi, mỉm cười với nam tử.

Hắn ngẩn người, sau đó cũng đáp trả một nụ cười thật thà: “Đừng khách sáo, vốn dĩ cũng là lỗi của bọn ta.”

Đúng là có lỗi nhưng không phải nam tử này mà là Từ Tử La. Từ Tử Thanh biết rõ, tuy nhiên cậu cũng nhận ra người này vô cùng quan tâm Từ Tử La nên không nói nhiều.

Từ Tử La nhìn hành động của nam tử này, trong mắt loé lên sự coi thường, không tìm Từ Tử Thanh lấy linh thảo nữa mà dẫn Từ Tử Thục bỏ đi. Từ Tử Thục mỉm cười, sau này nếu có cơ hội, nàng ta sẽ thường xuyên dẫn người đến đây.

Hai nữ tử kia bỏ đi, Từ Tử Thanh được nam tử dìu đứng dậy, phủi đất trên người rồi cười hỏi: “Ta là Từ Tử Thanh, không biết các hạ tên gì?”

Nam tử mỉm cười, nụ cười khiến gương mặt bình thường cũng trở nên đẹp hơn hẳn: “Ta tên Trang Duy. Tử Thanh huynh đệ, rất hân hạnh được làm quen.”