Yêu Thầm Khi Có Gió

Chương 1

Khi tôi xem khoảnh khắc WeChat của Vệ Trạch, tôi vừa hoàn thành ca phẫu thuật kéo dài 8 giờ cho bệnh nhân.

Trên đường về văn phòng, tôi ngất xỉu ở hành lang vì kiệt sức.

Khi tỉnh dậy lần nữa, tôi đang ở trong 1 hộp đêm nào đó, ánh đèn nhiều màu sắc lập lòe khắp nơi, tiếng nhạc sôi động luân phiên vang lên, có người vỗ nhẹ vào vai tôi hỏi:

"Vu Ân, cậu uống rượu kém thật đấy, mới 1 ly đã say!"

Tầm nhìn mờ ảo của tôi dần dần trở nên rõ ràng và tôi có thể nhìn rõ người trước mặt.

Là Từ Niệm Hạ.

Mặc một chiếc váy ngắn màu đỏ tía, mái tóc dài xoăn nhẹ, tôi nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp và diễm lệ của cô ta vài giây trước khi loạng choạng bước vào nhà vệ sinh.

Nhìn khuôn mặt thanh tú, trắng trẻo của mình trong gương, tôi liên tục hất nước lạnh lên trán, không thể không tin rằng vết sẹo đã biến mất.

Tôi đã quay về tám năm trước, năm tôi vừa vào đại học.

Hôm nay là sinh nhật bạn cùng phòng Từ Niệm Hạ, tôi vô tình uống phải một cốc rượu quá mạnh, ngủ gục trên ghế sô pha rất lâu.

Vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh với cái đầu choáng váng, tôi va phải một người, tôi chưa kịp xin lỗi thì bên tai đã vang lên một giọng nói trầm trầm quen thuộc:

"Xin lỗi, bạn ổn chứ?"

Những ngón tay đang cầm điện thoại vô thức siết chặt, tôi ngước nhìn người đàn ông trước mặt, dáng người cao lớn thẳng tắp, mặt mày thâm thúy và sắc nét, trên người mặc một chiếc áo phông rộng thùng thình màu đen tuyền.

Là Vệ Trạch.

Sau khi ánh mắt chạm nhau, hình ảnh như tạm dừng trong giây lát.

Tôi phớt lờ vẻ mặt mơ hồ của anh ta, khẽ cụp mắt, bình tĩnh nói không sao rồi đi ngang qua.

Sau khi ngồi lại trên ghế sô pha trong hộp đêm, tôi vừa mở chai nước khoáng uống một ngụm thì Vệ Trạch mở cửa bước vào.

Từ Niệm Hạ mỉm cười ôm cánh tay giới thiệu với chúng tôi:

“Đây là anh trai tớ, Vệ Trạch, học ở trường đại học A bên cạnh.”

Ánh đèn nhấp nháy vẫn đong đưa, anh ta đút một tay vào túi nhìn xuống chúng tôi, khẽ gật đầu.

Nếu không tính lần va chạm vô tình ở hành lang vừa rồi thì đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau ở kiếp trước.

Vệ Trạch là anh trai khác cha khác mẹ của Từ Niệm Hạ.

Một người mà tôi thích và đã ở bên được sáu năm.

Phát hiện ra người anh ta thích không phải là tôi, đó là vào ngày cưới của Từ Niệm Hạ, sau khi say mèm, anh ta ôm lấy tôi, dịu dàng gọi:

"Hạ Hạ, Hạ Hạ..."