Vào đêm trước lễ tốt nghiệp, tôi cũng nghe nói có một chị gái năm hai cao học xinh đẹp tỏ tình với Lục Nghiêm và hai người đã đến với nhau.
Nếu bây giờ Lục Nghiêm đi xem mât…họ đã chia tay rồi sao?
Tôi trèo lên xe điện, phóng về nhà với những suy nghĩ mông lung, hơn nửa tiếng sau cuối cùng tôi cũng đến được ngã tư gần khu dân cư.
Tôi còn đang đợi đèn xanh trên đường thì nhìn thấy phía sau chiếc ô tô màu đen đang đi song song với tôi cũng dừng lại.
Sau đó cửa sổ xe từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp trai của Lục Nghiêm.
「……」
Lời nói dối bị vạch trần, tôi xấu hổ trong giây lát, nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt: “Em đến đây để gặp một người bạn. Thật trùng hợp, thầy Lục, thầy cũng sống ở đây à?"
“Ừ.” Lục Nghiêm đặt một tay lên kính, chỉ chéo về phía bên kia đường, “Tôi sống ở bên kia.”
Khi anh nói, đôi mắt trong trẻo tựa làn nước mùa thu chứa đầy tình ý của anh luôn nhìn tôi chăm chú khiến tôi có chút ảo tưởng và hy vọng mong manh.
Tôi phải véo vào lòng bàn tay để tỉnh táo.
Khi đèn giao thông chuyển màu, tôi lại lên xe điện, vẫy tay với Lục Nghiêm: “Nếu vậy thì thầy về sớm đi, em không làm chậm trễ thầy nữa.”
Sau khi xe của Lục Nghiêm chạy đi, tôi rẽ sang bên kia đường, đi đến chợ rau mua nửa cân tôm chết và một miếng bí đao mang về nhà.
Khu dân cư phức hợp mà Lục Nghiêm vừa chỉ có giá nhà cao nhất toàn bộ Đường vành đai thứ ba.
An ninh chặt chẽ, nhiều cây xanh, bố trí căn hộ tuyệt vời.
Và tôi sống trong một khu chung cư cũ với những tòa nhà lộn xộn phía sau chợ rau, hàng ngày tôi phải đi qua một con đường ngập nước có mùi tanh như cá mới đến được cửa chung cư của mình.
Một con đường ngăn cách hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Tôi xách đồ đã mua lên tầng năm, dùng chìa khóa mở cửa, nhỏ giọng nói với phòng khách có ánh sáng lờ mờ: “Mẹ, con về rồi.”
Khi tôi đi làm vào thứ hai, chị Chu ngồi bên cạnh đã đến và hỏi tôi cảm thấy thế nào về Lục Nghiêm.
Chị Chu trước đây luôn nhiệt tình và sắp xếp cho tôi vài buổi xem mắt.
Tôi đã luôn từ chối nhưng lần này tôi đã đi.
Không ngờ lại gặp Lục Nghiêm.
Tôi không muốn làm chị ấy mất hứng nên chỉ có thể nói một cách qua loa: “Cũng được… còn phải xem đằng trai nghĩ thế nào.”
Cuối tuần đó ở quán cà phê, tôi đã tự miêu tả mình thành một cô nàng ham ăn lười làm coi trọng vật chất.
Lục Nghiêm có chập mạch mới yêu tôi.
Kết quả là tôi mới vừa nghĩ như thế, chị Chu tủm tỉm cười nói: “Chị đã biết cậu ấy nghĩ gì, hiện tại chủ yếu xem em nghĩ như thế nào thôi."